Ngọc Lục Hợp chờ trong chốc lát, thấy Vũ La không thèm để ý tới lão lại càng thêm oán hận trong lòng. Lão lại tiếp tục kêu:
- Ngươi có ý gì, ngươi căn bản không có cơ hội khi thiên môn rộng mở, nhưng ngươi vẫn chạy tới nơi này. Nếu ngươi cũng giống như những người khác, chỉ muốn gia tăng kiến thức, chúng ta cũng sẽ không nói gì. Nhưng ngươi xem mới vừa rồi, quấy rối linh khí hỏng bét, làm chậm trễ sự tu luyện của mọi người.
- Chỉ còn lại thời gian vài tháng, ngươi không thể nào đạt tới cảnh giới phi thăng cần có. Ngươi làm như vậy là cố tình đối nghịch cùng mọi người.
- Chắc chắn ngươi không có cơ hội, nếu ngươi không tin, ngươi hãy nhìn Hiên Viên Sư Hổ, y đã là Đạp Thiên trung cấp rồi. Chỉ có người như vậy, cố gắng trong mấy tháng cuối cùng này mới có thể thành công, về phần ngươi, cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa...
Ngọc Lục Hợp không ngừng đả kích lòng tin Vũ La, hoặc nói cách khác là quấy nhiễu tâm thần Vũ La.
Lão đang nói tới nỗi nước miếng tung bay, cửa nhà gỗ bỗng nhiên mở ra.
Bên ngoài có Ngọc Lục Hợp, Hiên Viên Thế Hoành, cùng với ba người khác.
Trong ba người, có hai người cũng là Đại Năng Đạp Thiên đỉnh phong, địa vị tương đương bọn Ngọc Lục Hợp, cũng là người của cổ tộc ẩn thế. Mà người thứ năm chính là Hiên Viên Sư Hổ, “có hy vọng” theo lời của Ngọc Lục Hợp vừa rồi.
Vũ La đứng ở cửa, quét nhìn năm người một cái, bỗng nhiên cười một tiếng.
Ngay cả Ngọc Lục Hợp cũng không thấy rõ Vũ La xuất thủ thế nào, một dấu bàn tay khổng lồ màu vàng sẫm từ trên trời giáng xuống, vỗ mạnh vào Thiên Linh Cái của Hiên Viên Sư Hổ.
Bốp!
Một tiếng giòn giã vang lên, giống như cao thủ võ lâm bổ nát một quả dưa hấu, đầu Hiên Viên Sư Hổ chia năm xẻ bảy, ngay cả nguyên hồn cũng bị Vu lực màu vàng sẫm ăn mòn sạch sẽ.
Một chưởng giết chết, gọn gàng linh hoạt.
Bốn vị Đạp Thiên đỉnh phong có mặt lại không có một người nào kịp phản ứng.
Vũ La lạnh nhạt giống như vừa bổ vỡ một quả dưa hấu:
- Hiện tại, y không còn hy vọng.
Ầm!
Cửa nhà gỗ đóng sập lại, lúc này thi thể Hiên Viên Sư Hổ mới ngã lăn ra đất. Bốn đại cao thủ Ngọc Lục Hợp rét lạnh tận đáy lòng mình, thế nhưng không có người nào có can đảm xuất thủ...
Bên trong nhà gỗ không còn chút tiếng động, nhưng sau lưng bốn người Ngọc Lục Hợp vẫn cảm thấy lạnh toát. Trong mắt bọn chúng, nhà gỗ kia giống như một căn nhà quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể thình lình mở cửa, xông ra một Ma Thần có thể một chưởng giết chết một tên Đại Năng Đạp Thiên.
Hiên Viên Sư Hổ là Đạp Thiên trung cấp, không chênh lệch bao nhiêu so với bọn chúng vốn là Đạp Thiên đỉnh phong.
Một chưởng vừa rồi đổi lại là bất kỳ người nào trong bốn người, cũng không nắm chắc có thể né tránh.
Bốn người dè dặt lui đi, đi thẳng ra xa mấy ngàn trượng mới dám đằng không bay lên. Trở về tới địa bàn mình, Ngọc Lục Hợp mới thở ra một hơi thật dài, hung ác nói:
- Nếu ta thành tiên, kẻ thứ nhất phải giết chính là Vũ La!
Bình!
Một bàn tay to tướng vỗ thật mạnh vào mặt bàn gỗ thô kệch, những mảnh trúc mặt bàn bị một chưởng này chấn động run lên, sắc mặt Cốc Thương lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phu nhân, đừng khuyên nữa! Hẳn muội cũng hiểu rõ tính huynh, nhiều lời vô ích. Huynh đã nói từ đầu, trừ phi huynh chết, nếu không tiểu tử kia đừng nghĩ tới chuyện cưới con gái của huynh!
Vẻ mặt Cốc phu nhân cũng lạnh như sương sớm:
- Cốc Thương, huynh chớ giở trò với muội, muội biết tính huynh cho nên mới nể mặt huynh. Vũ La có gì là không tốt, hắn cùng Thanh nhi tình đầu ý hợp, vì sao huynh lại nhất quyết cản trở? Muội cũng không hiểu vì sao kẻ làm cha như huynh lại không nghĩ tới hạnh phúc của nhi nữ mình?
Cốc Thương bướng bỉnh vô cùng:
- Ta không đáp ứng, chính là không đáp ứng. Muội nghĩ lại mà xem, Cốc Thương ta cả đời này chưa từng cúi đầu nhượng bộ trước bất kỳ kẻ nào!
Y hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đẩy cửa phòng, sải bước đi ra.
Mấy vị lão bộc nghe lén bên ngoài cũng sợ hết hồn, rối rít thối lui. Cốc Thương bước đi qua, mấy tên lão bộc nhìn nhau, cùng tiến lên trước quỳ xuống:
- Lão gia, ngài cần gì phải làm như vậy...
Cốc Thương đối với hạ nhân luôn luôn khoan dung độ lượng, lần này dường như không nghe thấy, bình thản đi thẳng.
Y bước đi vài bước đã ra khỏi sân viện, dưới chân dường như có một cái thang vô hình, càng đi càng cao, rốt cục biến mất giữa mây xanh.
Cốc phu nhân nhìn phu quân đi xa, sắc mặt xanh mét, nặng nề ngồi xuống. Bộc phụ thiếp thân vội vàng tiến tới rót trà đấm lưng cho bà:
- Phu nhân, ngài cũng đừng quá tức giận, ôi...
Phu nhân buồn bực ngồi một lúc lâu, rốt cục thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, lại có vẻ đau khổ:
- Con ta khổ thật...
Cốc Mục Thanh xuất hiện ở cửa:
- Phụ thân vẫn không chịu đáp ứng sao?
Cốc phu nhân vành mắt đỏ ửng, đứng dậy kéo nữ nhi lại, đưa tay vuốt tóc con mình:
- Cũng không biết rốt cục vì sao cha con không chịu, hài tử Vũ La có gì là không tốt? Tuổi còn trẻ đã là nhân vật đứng đầu Tu Chân Giới, đối với con vô cùng lo lắng thương yêu, thậm chí không tiếc xâm nhập Nam Hoang vì con, nhưng không biết vì sao cha con không chịu đáp ứng hôn sự này...
Cốc Mục Thanh trầm ngâm không nói, cúi đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cốc phu nhân nhìn con mình một cái, nước mắtlăn dài:
- Thanh nhi, cả đời này cha con chưa từng nhượng bộ bất cứ ai.
- Bảy trăm năm trước, lúc ấy cha con còn chưa gặp mẹ, từng có tình cảm luyến ái với Nguyệt Lạc tiên tử Hiên Viên Tử Vi của Hiên Viên thế gia. Lúc ấy cha con còn không biết thân phận Hiên Viên Tử Vi, hai người yêu nhau tới nỗi quên cả trời đất. Cha con chỉ vì một nụ cười của hồng nhan tri kỷ, không tiếc chạy vào sâu trong Nam Hoang hái một đóa Hướng Nguyệt Đàm Hoa. Khi đó tu vi cha con mới đạt cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng, tiến vào Nam Hoang chính là cửu tử nhất sinh.
- Nhưng khi hai người nói tới chuyện cưới gả, Hiên Viên Tử Vi yêu cầu cha con gia nhập Hiên Viên thế gia, cũng không phải là ở rể, chẳng qua chỉ là gia nhập, nhưng cha con quyết không thỏa hiệp, từ đó hai người ân đoạn nghĩa tuyệt.
- Bốn trăm năm trước, bằng hữu tốt nhất đời này của cha con là Lỗ Diệu Tử Đại sư, xin cha con thu nhận con trai lão làm đồ đệ, nhưng cha con nhận định con của Lỗ gia không phải là nhân tài có thể dạy được, không chịu đáp ứng. Lỗ Diệu Tử dưới cơn nóng giận hăm dọa tuyệt giao để ép buộc, nhưng cha con không chịu giao lại truyền thừa của mình cho một kẻ tài trí bình thường, lập tức tuyệt giao cùng Lỗ Diệu Tử. Từ đó về sau, ông ấy không còn một bằng hữu tri giao nào nữa.
- Một trăm năm mươi năm trước, cha con đã là Khách Khanh chung của Cửu Đại Thiên Môn, sư đệ đồng môn của ông ấy phạm lỗi lầm, bị Hình Bộ Đài truy nã. Sư đệ van xin cha con niệm tình, nhưng cha ngươi cố chấp cho rằng phạm lỗi lầm phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không chịu đáp ứng. Bất kể là ai trong sư môn tới xin giùm, ông ấy đều từ chối hết thảy. Sau vị sư đệ kia chết trong Nhược Lô Ngục, từ đó sư môn không còn lui tới với cha con.
Cốc Mục Thanh lạnh nhạt nói:
- Mẹ, người không cần phải nói nữa, con đã hiểu.
- Con...
Cốc phu nhân còn muốn nói nữa, Cốc Mục Thanh đã nhẹ nhàng bóp tay bà, xoay người rời đi.
Ba ngày sau, bên ngoài đại môn Ngự Trảm Đài, Cốc Mục Thanh quỳ xuống không chịu đứng dậy.
Dù là không có Vũ La cùng Cốc Thương, Cốc Mục Thanh cũng là đại danh đỉnh đỉnh đệ nhất thiên hạ nữ thần bộ, cơ hồ tất cả người Ngự Trảm Đài đều biết nàng. Cốc Mục Thanh quỳ ở ngoài cửa, lập tức có người bên trong đi ra ngoài khuyên nhủ, nhưng bất kể là ai, bất kể nói gì, Cốc Mục Thanh không nói một lời, chỉ quỳ ở nơi đó không chịu đứng dậy.
Người canh cửa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng bẩm báo Cốc Thương.
Sau khi Cốc Thương rời nhà, tới Ngự Trảm Đài một mực xử lý công vụ.
Môn hạ báo lại, Cốc Mục Thanh ở ngoài cửa lớn Ngự Trảm Đài có khuynh hướng quỳ mãi không đứng dậy, Cốc Thương không thèm để hồ sơ xuống bàn, chỉ thản nhiên nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]