Một lát sau trong rừng rậm vẫn không hề có động tĩnh gì, Vũ La có vẻ không nhịn được, bèn hỏi:
- Ngươi cảm giác được ở đâu không, chúng ta tới đó bắt nó?
Bọn Lưu Thiên Uy phía sau nghe vậy co đầu rụt cổ. Lần trước bọn họ theo Đông Dạ bộ lạc ra khỏi Nam Cổ sâm lâm phải vô cùng cẩn thận, sợ kinh động bất kỳ một hung vật nào. Theo bọn họ thấy, đám Man tử của Đông Dạ bộ lạc kia đã là lợi hại khôn lường, nhưng nếu so với tính ngang tàng bá đạo của Vũ La quả là không đáng để nhắc tới.
Hóa Long cổ coi như bình thường, gật đầu:
- Để nó âm thầm theo dõi ta như vậy, cũng thật là không thoải mái.
Chỉ thấy con sâu này thoáng động, hít sâu vài hơi, sau đó từ Vũ La trên bả vai nhảy xuống, tiến sâu vào trong rừng rậm.
Vũ La dẫn bọn Lưu Thiên Uy đi theo phía sau.
Đi được chừng trăm trượng, chỉ nghe thấy Hóa Long cổ kêu lên một tiếng quái dị:
- Muốn chạy ư!
Hóa Long cổ bay lên trời, triển khai thân thể giữa không trung, ầm một tiếng vang lên hiện ra bản thể khổng lồ của nó. Cây cối đất đá xung quanh bị đè ép tan tác, mang theo một trận cuồng phong chạy nhanh về phía trước.
Bọn Lưu Thiên Uy há hốc mồm: Đây là con sâu nhỏ mới vừa rồi còn ở trên vai Vũ La...
Cơ hồ trong lúc Hóa Long cổ biến hóa, Vũ La thấy trong rừng cây phía trước, cách chừng trăm trượng có một cây cổ thụ thật to thình lình như sống lại. Thân thể cao to của nó uốn một cái, hóa thành một con quái trùng thân rắn đầu thú khổng lồ, gầm thét một tiếng va chạm thật mạnh với Hóa Long cổ.
Bùng!
Cả vùng đất run lên mạnh mẽ, từng đạo sóng xung kích màu trắng nhạt mắt thường có thể nhìn thấy, lan tràn ra ầm ầm xung quanh. Trong vòng ba mươi trượng, tất cả cổ thụ lớn nhỏ gãy rắc một tiếng, những hòn đá to bằng đầu người lăn lông lốc khắp nơi.
Hai con quái vật khổng lồ rơi xuống, quái trùng đầu thú thân rắn kia chạy quanh tại chỗ vài vòng, thình lình thân thể run lên. Chỉ nghe ầm một tiếng, lớp da giống như vỏ cây khô trên thân nó rơi xuống, lộ ra thân thể giống như ngọc thạch bên trong, không ngờ vô cùng diễm lệ.
Không ngờ rằng quái trùng kia cũng có thể thốt ra tiếng người:
- Hóa Long, tên tiểu tử ngươi lại cam tâm làm nô tài, thật là có chí hướng!
Hóa Long cổ tức giận nói:
- Ngu xuẩn, uổng cho ngươi sống nhiều năm như vậy, vì sao lại không nhìn ra? Chúng ta bị ràng buộc ở thế giới này, sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tên mình là Tru Tiên Cổ là có thể tru tiên thật sao? Ngay cả thế giới này ngươi còn không thoát ra được, tru tiên cái rắm!
Thật ra Vũ La đã sớm đoán được quái trùng thân ngọc kỳ dị này là Tru Tiên Cổ. Trong Nam Cổ sâm lâm, trừ Tru Tiên Cổ ra còn có cổ trùng nào có thể đối một chiêu toàn lực với Hóa Long cổ mà không rơi vào thế hạ phong?
Tru Tiên Cổ rõ ràng cảm thấy khí tức của Phù Cổ, điều này làm cho nó nôn nóng bất an, thân thể không ngừng chạy quanh, cày trên mặt đất từng cái rãnh thật sâu.
- Ngươi làm nô tài cho người khác là có thể thoát ra khỏi thế giới này sao?
Hóa Long cổ cười lạnh:
- Ngươi tự hiểu trong lòng, cần gì ta nói? Chẳng qua là ngươi không chịu cúi đầu thôi.
Tru Tiên Cổ cả kinh, cũng đã rối loạn:
- Thật sự là Phù Cổ sao?
- Nói thừa!
Tru Tiên Cổ hoàn toàn bình tĩnh lại, thân thể giống như ngọc thạch cuốn lại, đầu thú cũng không còn tỏ ra dữ tợn như trước, trở nên hết sức bình tĩnh, chìm sâu vào trầm tư.
Hóa Long cổ nhìn Vũ La một cái, Vũ La nhẹ nhàng lắc đầu, Hóa Long cổ cũng yên tĩnh lại, chờ Tru Tiên Cổ.
Tru Tiên Cổ trầm tư hồi lâu, chợt vươn thân thể ra, đôi đồng tử thú lãnh khốc màu vàng chợt biến sang màu đỏ máu:
- Thực lực hắn thật sự có thể phi thăng sao...
Không đợi nó hỏi xong, Vũ La đã không còn kiên nhẫn lập tức giơ tay lên, một trảo lập tức chộp cách không vào cổ Tru Tiên Cổ. Vu lực màu vàng sẫm mang theo linh văn màu vàng nhạt hóa thành nhiều sợi tơ vàng bò vòng quanh cổ Tru Tiên Cổ.
Tru Tiên Cổ sợ hết hồn, màu đỏ máu điên cuồng trong mắt nháy mắt biến mất. Vũ La khẽ bóp một cái, Tru Tiên Cổ đau đớn vô cùng, hai mắt như muốn lồi ra bên ngoài.
- Xin, xin ngài...
Vũ La lãnh đạm nói:
- Ta không cần ngươi theo ta, ngươi có thể hỏi Hóa Long cổ, nếu như không phải là lúc ấy nó hữu dụng đối với ta, ta cũng sẽ không thèm thu nhận nó.
Tru Tiên Cổ khó có thể tin nhìn về phía Hỏa Long cổ, chúng là những kẻ đứng đầu Tây Vực, khó lòng tưởng tượng rằng chủ động xin theo lại bị người ta từ chối.
Chuyện này Hóa Long cổ cũng cảm thấy rất mất mặt, ủ rũ cụp mất xuống gật đầu. Tru Tiên Cổ lại càng giật mình.
Vũ La chờ nó xác nhận, lúc này mới tiếp tục nói:
- Cho nên đừng nói nhiều lời nữa. Ngươi hùng mạnh nhất Tây Vực, nhưng trong mắt ta chẳng đáng là gì. Nếu ngươi nghe theo lời ta ngoan ngoãn làm việc, ta sẽ thu nhận ngươi. Nếu không... Sinh tử của ngươi, đối với ta không đáng để nhắc tới.
Hóa Long cổ ở bên cạnh cũng nói:
- Tru Tiên, bỏ những tính toán nhỏ nhặt của ngươi đi, có hiểu vì sao ta tỏ ra ngoan ngoãn như vậy chưa?
Tru Tiên Cổ muốn nói chuyện, lại bị bóp chặt cổ không nói ra lời.
Bọn Lưu Thiên Uy chứng kiến tình cảnh trước mắt mà chấn động vô cùng. Vóc người Tru Tiên Cổ cũng không kém gì Hóa Long Cố, vóc người Vũ La trước mặt nó không băng con kiến.
Nhưng Vũ La nhỏ bé như vậy chỉ cần vươn tay ra đã cách không bóp chặt hung vật kinh khủng này, khiến nó không thể động đậy chút nào.
Vũ La mỉm cười buông tay, rốt cục Tru Tiên Cổ có thể nói chuyện trở lại, lúc này nó tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn:
- Tiểu trùng sai rồi, sau này tiểu trùng sẽ đi theo chủ nhân, nhất định tận tâm làm việc, toàn tâm toàn ý, dầu sôi lửa bỏng muôn thác không từ!
Vũ La cau mày:
- Toàn là nói nhảm!
Hắn buông lỏng tay, Tru Tiên Cổ ngã lăn ra đất, thở hồng hộc. Vũ La chấp tay sau lưng đi trước:
- Đi nhanh đi, bởi vì ngươi đã làm trễ nải không ít thời gian rồi.
Tru Tiên Cổ không dám nhiều lời, đuổi theo sát phía sau.
- Bất quá ngươi cũng yên tâm, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực, sau này sẽ là người của ta. Ta đối với người của mình luôn luôn rất rộng rãi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.
Hóa Long cổ biến trở lại thành con sâu nhỏ, ra sức bò lên vai Vũ La. Tru Tiên Cổ cũng bắt chước biến thành một con rắn chỉ to bằng ngón cái, nhưng nó không dám bắt chước Hóa Long cổ bò lên vai Vũ La, mà ngoan ngoãn bò theo sau.
Ở Tây Hà sơn, Vũ La dẫn bọn Lưu Thiên Uy chui ra khỏi thạch động, Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh mừng rỡ:
- Đại nhân, rốt cục ngài cũng trở lại, xảy ra chuyện lớn rồi!
Đỗ Tuấn và Phòng Thu Thanh dẫn dắt một ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh hạ trại ở Tây Hà sơn chờ đợi Vũ La. Vũ La đã trở lại, bọn họ liền lập tức nhổ trại, nhắm Chung Nam sơn mà đi.
Sau khi Vũ La ra ngoài bèn dùng linh văn pha lẫn Vu văn phong ấn thông đạo không gian kia.
Mà Tru Tiên Cổ cùng Hóa Long cổ cũng bị hắn dùng vũ lực thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn còn chưa đi tới Chung Nam sơn, thình lình phía trước có một mảng hỏa vân chặn đường. Mọi người nhìn thấy người đứng trên mảng hỏa vân kia lập tức run lên một cái, tất cả đều quỳ xuống:
- Cung nghênh Chỉ huy Sứ Đại nhân!
Vũ La không quỳ, nhưng nhạc phụ Đại nhân trước mặt, cũng chỉ có thể khom lưng hành lễ.
Vẻ mặt Chu Thanh Giang có hơi nôn nóng, khoát tay đuổi đám Hỏa Vân Chiến Xa binh và Ám Vệ đi:
- Không cần đa lễ, các ngươi tiếp tục trở về Chung Nam sơn đi.
- Vũ La, con đi theo ta.
Vũ La đuổi theo Chu Thanh Giang, phát hiện Chu Thanh Giang bay về phía Yên sơn
- Nhạc phụ Đại nhân, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Chu Thanh Giang thở dài nói:
- Ôi, con đã về trễ...
- Con còn nhớ chuyện Nghê Hủy Long Giao lần trước hay không?
Đương nhiên Vũ La còn nhớ, Nghê Huy Long Giao chính là một trong Lục Đại Thú Vương ở sâu trong Yên sơn, hùng mạnh vô cùng. Nhưng nó thình lình xông ra Yên sơn không hề báo trước, bị Ngũ Trang Quan phát hiện, mới dẫn tới chuyện phát hiện ra Tiên mộ Hoài Sơn hà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]