Chương trước
Chương sau
Mạnh Liên Ân vô cùng thương yêu nàng, thấy nàng không còn gây chuyện nữa bèn nở một nụ cười ôn hòa. Lúc này Vũ La nhìn lại, Mạnh Liên Ân vẫn là Mạnh Liên Ân, thân thể không thay đổi, nhưng khí chất toàn thân y lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trước kia Mạnh Liên Ân lão luyện thành thục, hiện tại Mạnh Liên Ân từ trong ra ngoài dường như lộ ra một loại thần vận. Đây là khí chất không trải qua thời gian mấy ngàn năm tích lũy sẽ không thể nào có được.

Khí chất này khiến cho y và nữ tử lạnh như băng kia đứng cùng nhau có vẻ hết sức xứng đôi.

Trong lòng Vũ La cảm thấy hết sức bất ngờ, thầm nhủ:

- Chẳng lẽ đây là chủ nhân Tiên mộ Hoài Sơn hà hay sao, không ngờ rằng lại có một kết quả như vậy...

Vừa mới dứt lời, Vũ La chợt ý thức được có chỗ nào đó không được bình thường. Hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi, thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao lập tức xuất thủ, một mảnh thiên địa mênh mông bao phủ lấy Xiêm trưởng lão.

Cùng lúc đó, hắn hô to một tiếng:

- Mạnh Liên Ân cẩn thận!

Giống như một cái vỏ trứng gà bị đánh nát, một cỗ lực lượng mênh mông bạo phát, cỗ lực lượng này hùng mạnh tới nỗi ngay cả Thiên Địa Tù Lao của Vũ La cũng bị áp chế.

Thiên Địa Tù Lao vẫn không ngừng ép xuống, cho dù là Xiêm trưởng lão đối mặt Thiên Địa Tù Lao cũng vất vả vô cùng. Mắt thấy sắp sửa bị đạo thiên hạ đệ nhất trấn phù kia thu vào, nhưng lão cũng không ngần ngại chút nào.

Vũ La gầm lên giận dữ:

- Ngọc Cửu Long dừng tay, nếu không Cổ Ngọc thế gia sẽ phải vĩnh viễn mất đi một vị Đại trưởng lão!

Xiêm trưởng lão cũng rống to:

- Đừng lo tới ta, làm việc của ngươi đi!

Ngọc Cửu Long đúng là không do dự, thậm chí cũng không thèm nhìn Xiêm trưởng lão. Hai tay y giơ ngang trước ngực, một điểm hồng quang giữa hai bàn tay y không ngừng phồng lên xẹp xuống, dường như là đang hô hấp.

Y cầm hồng quang kia từ từ đi về phía Mạnh Liên Ân và nữ tử kia.

Trong mắt nữ tử lộ ra vẻ trêu chọc, giống như một con voi nhìn thấy một con bọ ngựa đang huơ càng lên với mình.

Vũ La lo lắng vô cùng:

- Cẩn thận...

Xiêm trưởng lão không phải là hạng người tầm thường, mặc dù Vũ La cướp lấy tiên cơ, dùng Thiên Địa Tù Lao trấn trụ lão trước, nhưng Xiêm trưởng lão ra sức giãy dụa, trong lúc nhất thời Vũ La cũng khó mà ra tay trợ giúp Mạnh Liên Ân.

Nhưng hắn biết rõ, Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long cũng là người cực kỳ khôn khéo, biết rõ nàng kia kinh khủng nhưng vẫn xuất thủ, nhất định là có chỗ dựa.

Ngọc Cửu Long đi tới trước mặt Mạnh Liên Ân cùng nàng kia ba mươi trượng, chợt cười, nói với Mạnh Liên Ân:

- Ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu không e rằng lần này thật sự sẽ tay không mà về.

Y chợt hất hai tay lên cao, đạo hồng quang kia từ từ bay lên. Ngay sau đó dường như có tính ăn mòn manh mẽ, theo đạo hồng quang kia dần dần khuếch đại, bầu trời cũng bị mở ra một cái lỗ thủng to.

Một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn từ trong thông đạo không gian vừa mở giáng xuống, lực lượng này đáng sợ tới mức khiến cho người ta run rẩy. Mọi người có mặt tại đây, Vũ La, Xiêm trưởng lão, Cửu Ân đạo trưởng, Hiên Viên Vấn Kính, Mạnh Liên Ân, tất cả đều bị cỗ khí thế này ép ngã trên mặt đất.

Mà nữ tử kia còn đang quật cường đối kháng, nhưng dù sao nàng cũng đã “ngã xuống”. Mặc dù năm xưa nàng là một trong mấy đại cự đầu hung tàn nhất Tiên giới, nhưng ngã xuống thế giới này rồi, nàng không còn là đối thủ của cỗ khí thế kia.

Vẻ lạnh như băng trong mắt nữ tử dần dần biến thành tức giận, khuất nhục cùng cuồng bạo.

Từng cỗ lực lượng màu lam không ngừng hiện ra từ trong cơ thể nàng. Nhưng nếu so sánh với lực lượng đang giáng xuống thế giới này liên tục không ngừng, vẫn là quá mức yếu ớt.

Bùng!

Nữ tử không chịu được phải quỳ sụp xuống đất, nham thạch dưới đầu gối nàng lập tức vỡ nát thành phấn vụn.

Kẻ duy nhất còn đứng tại trường chỉ có Ngọc Cửu Long.

Lúc này Ngọc Cửu Long đắc ý cực kỳ, nhưng không hề cuồng vọng cười to giống như hạng tiểu nhân. Y thật sự vui vẻ, vốn y là người hết sức kiêu ngạo tự phụ, kể từ sau khi gặp Vũ La lập tức không ngừng bị đả kích.

Hiện tại rốt cục hết thảy đã nghịch chuyển.

Ngọc Cửu Long vẫn duy trì phong độ công tử thế gia như trước, cũng có thể là do mấy thập niên giáo dục, phong độ đã khắc vào trong xương tủy. Y mỉm cười nhìn Vũ La:

- Vũ Đại nhân, mùi vị thế nào? Không sai, quả thật ngươi mạnh hơn ra rất nhiều, ta rất ghen tỵ với ngươi. Thậm chí ta cũng rất hài lòng hai nữ tử bên cạnh ngươi, không hiểu vì sao hai vị tiên tử chốn nhân gian như vậy cũng coi trọng ngươi. Bản thiêu gia có điểm nào không tốt, vì sao không thể khiến cho các nàng khuynh tâm?

- Bất quá không sao, cho dù ngươi vượt hơn ta bao nhiêu cũng là vô ích. Tu chân, chính là vì có thể phi thăng Tiên giới. Tiên tuyệt thiên hạ, Ngũ Phương giới đã bao nhiêu năm qua không có ai phi thăng. Kỷ lục này sẽ bị ta phá vỡ rất nhanh, mấy vạn năm sau, thậm chí là mấy chục vạn năm sau, tu sĩ trên thế giới cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, xem ta như một truyền kỳ!

Y nói xong, lập tức quay sang thông đạo không gian kia quỳ xuống lạy:

- Cung nghênh pháp giá thượng tiên!

Một cỗ ý niệm theo lực lượng khổng lồ kia giáng xuống thế giới này.

Ý niệm kia hóa thành một hình người mơ hồ, thanh âm uy nghiêm:

- Quả nhiên tìm được rồi, tiểu tử, ngươi làm việc không tệ. Yên tâm đi, bản quân thưởng phạt phân minh, ngươi làm việc đắc lực như vậy, có nguyện vọng gì, bản quân nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.

Ngọc Cửu Long vội vàng dập đầu, ngoan ngoãn nói:

- Có thể làm việc vì thượng tiên chính là vinh hạnh của tiểu tử, những chuyện này thuộc về bổn phận, không dám đòi hỏi lợi lộc gì của thượng tiên.

Ý niệm giáng xuống kia tỏ ra vô cùng vui vẻ, cười to một trận:

- Hảo tiểu tử, rất hợp khẩu vị bản quân. Ngươi đứng sang bên, bản quân giải quyết xong chuyện này sẽ nói chuyện với ngươi một phen.

- Tuân lệnh.

Ngọc Cửu Long thối lui trở lại.

Bóng người kia chuyển sang Mạnh Liên Ân cùng nữ tử kia, tấm tấc khen vùi:

- Đồ Long tộc, còn là Cửu Khiếu Băng Ngọc Tâm đẳng cấp cao nhất. Tốt, tốt quá, có lẽ năm xưa các hạ cũng là bá chủ một phương trên Tiên giới. Bản quân kính nàng là nhân vật hào hùng, chỉ cần ngươi không phản kháng, bản quân bảo đảm sẽ cho nàng chết đi một cách có thể diện.

Tuy rằng nữ tử kia bị lực lượng của y áp chế phải quỳ trên mặt đất, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt có thể đóng băng người khác nhìn y chằm chằm.

Bóng người kia khẽ lắc đầu:

- Quả là chấp mê bất ngộ, nàng đã ngã xuống, bất kể thế nào cũng không phải là đối thủ của ta, cần gì phản kháng cho vô ích?

Bóng người kia điểm ra một chỉ, một luồng hồng quang bay ra, phong ấn chiếc vòng do chín ngôi Huyết Trủng hóa thành trên tay nàng lại.

Nữ tử hự một tiếng, từ trong thất khiếu phun ra bảy vòi máu, ngã lăn ra đất.

- Doanh nhi!

Mạnh Liên Ân kêu to một tiếng, tim như bị đao cắt.

- Lực lượng của nàng có nguồn gốc từ Cửu Trủng Liên Hoàn này đó sao? Phong ấn Cửu Trủng Liên Hoàn rồi, nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, không phải là mặc tình cho ta giết mổ?

Bóng người kia cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:

- Lúc nãy ta đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng không biết quý trọng. Nàng đã không thức thời như vậy, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!

Bóng người kia chợt chuyển sang Ngọc Cửu Long:

- Tiểu tử, nguồn gốc lực lượng của Đồ Long tộc đến từ trái tim.

- Bất quá mạng của bọn người chủng tộc này rất dài. Cho dù bản quân lấy đi trái tim nàng, ít nhất nàng cũng còn có thể sống ba mươi năm. Trong khoảng thời gian này, đủ cho nàng sinh ra hậu duệ có huyết mạch Đồ Long tộc cho ngươi.

Ngọc Cửu Long sững sờ.

Bóng người kia tiếp tục nói:

- Ngươi yên tâm đi, huyết mạch của chủng tộc này đặc biệt hùng mạnh, cho dù chỉ có một nửa huyết mạch Đồ Long tộc, hài tử của ngươi tương lai cũng có thể tung hoành Ngũ Phương giới, không ai địch nổi!

- Nữ tử này có bề ngoài rất khá, ta cho ngươi, mang về hưởng dụng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.