Chương trước
Chương sau
Trước mặt bọn họ là một quảng trường cực lớn gần như liếc mắt không nhìn thấy điểm tận cùng.

Dưới chân là cự thạch màu vàng sẫm dày nặng lát phẳng mặt đất, trên mặt đất bị từng vết xé rộng lớn chia thành vô số khối nhỏ hình quạt.

Những vết xé này một mực kéo dài đến trung ương quảng trường, ở trên vị trí đó tọa lạc một tòa tế đàn cực lớn giống như chiến bảo. Tế đàn hình tròn, ở giữa có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, soi sáng quảng trường cực lớn này thành một mảnh sáng sủa.

Vũ La có thể đoán được, từ trên cao nhìn xuống, những vết xé này và tế đàn kia hợp lại chính là một đồ án thái dương cực lớn.

Ở một bên khác của quảng trường có một thạch lâm liên miên không dứt. Thạch làm từ trên khoảng cách xa như vậy nhìn lại vẫn có thể thấy được, có thể tưởng tượng ra chúng lớn cỡ nào.

Mà ở sâu trong thạch lâm cất giấu thứ gì, đứng ở chỗ này lại không nhìn rõ lắm.

Vũ La vẫn nắm tay của Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh, hai mươi bảy người tiến vào trước bọn họ đều đứng cách đó không xa. Cốc Mục Thanh có chút thẹn thùng nhẹ nhàng giãy thoát ra.

Hai mươi bảy người kia hiển nhiên đã nói chuyện qua với nhau, Biện Tây Lương không ngờ ở giữa, mọi người đều đứng vây quanh hắn, mơ hồ hiển lộ ra địa vị của hắn.

Vũ La cũng nhìn thấy Xiêm trưởng lão và một người trẻ tuổi đứng phía sau Biện Tây Lương. Xiêm trưởng lão vẫn là một bộ dáng tiều tụy sắp chết, thế nhưng hắn lại đứng ở phía sau người trẻ tuổi kia. Chi tiết này làm cho Vũ La nhận thấy được, thiếu niên này mới là chủ nhân chân chính

Vũ La không nhịn được nhíu mày, không phải hắn chưa nghe qua tên tuổi của Cổ Ngọc thế gia, thế nhưng đối với đám người tự cho là thanh cao so với đám tu sĩ bình thường này, từ trước đến nay Vũ La vẫn không có cảm tình gì tốt đẹp.

Biện Tây Lương nhìn thấy Vũ La tiến đến, nhân tiện nói:

- Người đã đến đủ rồi, chúng ta xuất phát.

Vũ La khoát tay:

- Chờ một chút, còn có một người.

- Còn có một người? Ai vậy?

Biện Tây Lương theo tiềm thức nheo mắt lại. Vũ La thản nhiên:

- Mạnh Liên Ân.

Trên mặt Biện Tây Lương lóe qua vẻ không đồng ý:

- Vũ Đại nhân, ngươi cảm thấy Mạnh Liên Ân có thể đi qua xích sắt trường kiều kia sao?

Ta thấy không cần phải chờ hắn, không cần phải lãng phí thời gian của mọi người.

Vũ La lại đứng bất động:

- Vẫn chờ một chút đi, ta cảm giác hắn có khả năng tiến đến.

Biện Tây Lương trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh:

- Vũ Đại nhân có ý gì?

Biện Tây Lương vào sớm hơn so với Vũ La, lúc trước hắn vẫn hạ thấp, không ít tu sĩ thậm chí cũng không biết đường đường Đại trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn cũng đã tới. Tu sĩ có thể đến đây chí ít cũng là cấp bậc Đại Năng, ở trong Tu Chân Giới rất có địa vị, tự nhiên nhận biết Biện Tây Lương.

Trò chuyện một phen, mọi người mơ hồ có ý lấy hắn dẫn đầu.

Có thể trở thành Đại Năng không có ai là kẻ tầm thường. Những người này lấy hắn dẫn đầu, mục đích cũng rất rõ ràng: Đối kháng Vũ La. Mặc dù Biện Tây Lương phân lượng không đủ, thế nhưng cũng chỉ có Biện Tây Lương.

Dù sao không phải thực sự chuyện gì cũng là Vũ La định đoạt, mọi người vất vả một trận, nếu như cuối cùng Vũ La chiếm hết ích lợi thì sao đây?

Biện Tây Lương cũng biết ý tứ của mọi người, thế nhưng hắn không chút lo lắng, sau lưng hắn có Ngọc Nhị, có món Tiên Khí kia, hắn sợ cái gì!

Vũ La vừa tiến đến, vừa nhìn vị trí đứng của mọi người đã hiểu được xảy ra chuyện gì.

Biện Tây Lương cũng biết Vũ La khẳng định đã nhìn ra.

Vũ La không có tâm tư khác, thế nhưng Biện Tây Lương xem ra, chờ Mạnh Liên Ân hay không chính là lần giao phong đầu tiên của hai người sau khi tiến vào tiên mộ!

Theo Biện Tây Lương thấy, rõ ràng là Vũ La muốn mượn chuyện này chèn ép mình.

- Không có ý gì.

Vũ La đứng chắp tay sau lưng không đi:

- Chỉ là chờ người.

- Mạnh Liên Ân còn chưa đạt tới cảnh giới Đại Năng, căn bản không có khả năng đi qua những lôi quang kia tiến vào. Nếu như hắn không vào được, lẽ nào chúng ta vẫn phải một mực ở đây chờ hắn sao?

Biện Tây Lương cười lạnh một tiếng:

- Muốn đợi, Vũ Đại nhân tự mình ở đây đợi đi, chúng ta đi trước một bước.

Cơn tức của Vũ La cũng bị hắn chọc cho nổi lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, thanh âm của Vũ La cũng trở nên băng lãnh:

- Ta xem hôm nay ai dám đi trước một bước!

Ngọc Nhị cười nhạt một tiếng:

- Lời này của Vũ Đại nhân chính là không giảng đạo lý rồi.

Vũ La căn bản không thèm nhìn hắn, ánh mắt đảo qua những người khác:

- Tiên mộ Hoài Sơn Hà này chính là do ta và Ngũ Trang Quan phát hiện. Các ngươi tới đây đều là đồng đạo, ta cũng không ngăn. Thế nhưng quyền lực và năng lực quyết định, ta nghĩ ta vẫn phải có.

Ngọc Nhị bị hắn không xem ra gì có chút căm tức, lại tự cho là công tử của đại thị tộc vẫn bảo trì khí độ, trên mặt vẫn lộ ra vẻ mỉm cười nhàn nhạt như trước:

- Vì sao Vũ Đại nhân không dám chính diện trả lời vấn đề của ta? Nếu ngươi không nói đạo lý, như vậy Cổ Ngọc thế gia chúng ta phải đứng ra chủ trì công đạo một chút.

Vũ La mãi đến lúc này mới quay mặt nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc hàng thật giá thật:

- Ngươi là ai?

Rốt cục trên mặt Ngọc Nhị có chút không nhịn được, hung hăng nói:

- Ta là đường đường công tử của Cổ Ngọc thế gia Ngọc Cửu Long!

Vũ La không chút khách khí lắc đầu:

- Xin lỗi, chưa nghe nói qua.

Ngọc Nhị giận dữ trên mặt sung huyết một trận, đỏ bừng bừng. Vũ La khoát tay ngăn hắn nói:

- Ngươi cho là ngươi là ai? Ta và Biện Tây Lương nói chuyện, ngươi muốn cắt ngang thì cắt ngang sao? Ngươi có tư cách gì mà chen mồm? Ngươi quá đề cao mình rồi, ngươi có thân phận gì mà đòi chủ trì công đạo?

Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua mọi người:

- Các ngươi cho là ta không nói đạo lý ư? Vậy được, hôm nay ta sẽ không nói đạo lý một lần, ta muốn ở đây chờ Mạnh Liên Ân, ai không đáp ứng ta lập tức mời kẻ đó đi ra ngoài.

Ngọc Nhị sắc mặt cực kỳ khó coi, Xiêm trưởng lão cất tiếng thở dài, đứng ra khẽ mấp máy môi, không đợi hắn nói, Vũ La đã lạnh lùng nói:

- Lão nhân gia ngươi và những người khác liên thủ đích xác có thể làm khó ta một chút. Thế nhưng thân già này của ngài còn có thể chống đỡ dày vò như vậy sao?

Xiêm trưởng lão sửng sốt, đích xác hắn lại thêm Ngọc Nhị và những tu sĩ này có thực lực đánh một trận với Vũ La. Thế nhưng trận chiến này nhất định vô cùng thảm liệt, thời gian còn lại của hắn ở thế giới này đã không nhiều lắm, thân thể này cũng đã đạt tới cực hạn rồi, đích xác không chịu nổi dày vò. Nếu như thực sự đại chiến một trận, chỉ sợ chưa ra khỏi tiên mộ Hoài Sơn Hà này hắn đã là đèn cạn khô dầu, cưỡi hạc quy thiên rồi.

Vũ La lại nói:

- Lão nhân gia ngài cũng thấy là ta không nói đạo lý sao?

Xiêm trưởng lão mới trầm xuống, lại thở dài, yên lặng lui lại một bên.

Vũ La và Ngũ Trang Quan phát hiện tiên mộ Hoài Sơn Hà, từ điểm này mà xem, Vũ La bảo mọi người đợi một chút, mọi người vốn nên nhân nhượng. Huống chi người phải đợi này còn là đệ tử của Ngũ Trang Quan, người duy nhất của Ngũ Trang Quan tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà.

Nếu mọi người không đợi hắn, trên thực tế là vong ân phụ nghĩa.

Ngọc Nhị cực kỳ phẫn nộ, Biện Tây Lương cực kỳ xấu hổ.

Ngay khi Ngọc Nhị không nhịn được muốn xuất món Tiên Khí kia ra đánh giết Vũ La, bên cạnh có người đứng ra khuyên:

- Các vị xin bớt giận, mọi người đều là đồng đạo Trung Châu, lần này tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà còn phải đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua khó khăn. Ta thấy, đợi một lát thì đợi đi, Vũ Đại nhân cho một thời gian, dù sao chúng ta cũng không thể chờ đợi mãi ở đây...

Người nói chính là một vị trưởng lão của Nga Mi, Cửu Ân Đạo Nhân, địa vị ở trong mọi người cũng hơi kém hơn Biện Tây Lương một chút mà thôi.

Ngọc Nhị cũng áp chế sự tức giận của mình xuống, dù sao hắn cũng không phải là một tên công tử bột tầm thường, mà là người nổi nghiệp gia chủ của Cổ Ngọc thế gia, được tận tâm bồi dưỡng, mặc dù tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cũng không phải hạng mãng phu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.