Chương trước
Chương sau
Cổ Kế Chi mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn gắng gượng tỏ ra cứng rắn:

- Cổ mỗ không có bản lĩnh nào khác, chỉ có được một bộ xương cứng!

Vũ La không chút khách sáo mắng một câu:

- Nếu thật sự xương cứng, lão hãy đứng ra so đấu một trận cùng Vu Thiên Thọ một cách quang minh chính đại, nhưng lão bày ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy, còn không biết xấu hổ tự biên tự diễn là xương cứng? Lão là xương cứng ở hầm cầu ư?

Cổ Kế Chi đỏ mặt, không biết cãi lại thế nào.

Vũ La sờ sờ cằm của mình, nói:

- Về phần đệ nhị nguyên hồn này của lão, bản thân ta đã có biện pháp xử lý.

Vũ La vung tay lên, Vu lực màu vàng sẫm hóa thành một luồng gió mạnh mẽ bao vây lấy viên nội đan hung thú kia. Dưới sự yểm hộ của Vu lực màu vàng sẫm, ngón tay Vũ La nhẹ nhàng run lên, ba đạo Phượng Nhãn Thần Văn hợp thành một tổ hợp đặc biệt, lọt vào trong nội đan hung thú.

Nhờ Vu lực màu vàng sẫm ngăn cản, không có người nào thấy được động tác của Vũ La, thậm chí khí tức của Phượng Nhãn Thần Văn cũng không bị tiết lộ ra ngoài.

Kể từ khi lấy được đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười sáu, bộ thần văn này trở nên hoàn chỉnh, Vũ La cũng thường xuyên nghiên cứu tác dụng của bộ thần văn này.

Phượng Nhãn Thần Văn hoàn chỉnh không phải là ma văn có thể lật nhào cả thiên hạ như Ma Tổ dưới Ly Nhân Uyên từng nói, mà là một loại thần văn quang minh chính đại.

Mười sáu đạo Phượng Nhãn Thần Văn tổ hợp lại có thể sinh ra hiệu quả tương tự với lực tín ngưỡng. Vũ La đã để cho mọi người Giản Thị bộ lạc trong Thiên Phù Chi Quốc bắt đầu tu luyện Phượng Nhãn Thần Văn, hơn nữa hiệu quả trong khoảng thời gian gần đây càng ngày càng rõ ràng.

Theo mọi người Giản Thị bộ lạc bắt đầu tu luyện, Vũ La lấy được lực lượng càng ngày càng nhiều. Lúc trước người Giản Thị bộ lạc tu vi còn thấp, Vũ La không cảm giác được rõ ràng. Gần đây theo pháp lực bọn họ càng ngày càng sâu, hắn cảm giác được hết sức rõ ràng ích lợi của chuyện này.

Gần đây tu vi của hắn tiến bộ rất nhanh, ngoại trừ công lao của Thần Huyết Thạch ra, cũng nhờ giúp đỡ lớn lao của Giản Thị bộ lạc.

Nhưng sở dĩ Phượng Nhãn Thần Văn làm cho Ma Tổ sợ hãi, cũng là vì nếu như mười sáu đạo Phượng Nhãn Thần Văn này không hoàn chỉnh, tổ hợp lại chính làtừng đạo ma văn có thể hủy diệt cả thế giới.

Vũ La cũng nghiên cứu một chút năng lực tổ hợp ma văn, bất quá thu hoạch cũng không lớn, đây cũng là nguyên nhân mà Vũ La không quan tâm tới nó lắm. Mà lần này hắn sử dụng ba đạo thần văn tố hợp kia chính là một trong vài loại ma văn ít ỏi mà hắn tố hợp có hiệu quả.

Cổ Kế Chi cảm nhận được có một loại năng lượng vô cùng quỷ dị tác dụng vào đệ nhị nguyên hồn của mình. Năng lượng này toát ra thuộc tính làm cho Cổ Kế Chi cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Lão không khỏi tỏ ra hết sức khẩn trương:

- Vũ La, ngươi làm gì đệ nhị nguyên hồn của Cổ mỗ vậy?

Ba đạo thần văn này tổ hợp lại với nhau, rốt cục sẽ có tác dụng gì, Vũ La cũng không dám nói chắc. Hắn chỉ có thể suy đoán ra tác dụng phát triển theo chiều hướng không tốt, hơn nữa sinh ra hiệu quả tương tự liên quan với toàn bộ thần văn.

Ba đạo thần văn chui vào nội đan hung thú, gắn kết thành một quả cầu sáng lờ mờ quỷ dị, nuốt chửng đệ nhị nguyên hồn của Cổ Kế Chi vào. Sau đó ba đạo thần văn tỏ ra vô cùng vui sướng hòa nhập vào trong đệ nhị nguyên hồn.

Cũng vào lúc này, Cổ Kế Chi chợt cảm thấy tình thế không ổn.

Nhưng cũng đã không còn kịp nữa.

Suy đoán của Vũ La đại khái đã chính xác về phương hướng.

Tu luyện đệ nhị nguyên hồn, đầu tiên cần có nguyên hồn bản thể hùng mạnh. Sau khi tách đệ nhị nguyên hồn ra, nguyên hồn bản thể được gọi là đệ nhất nguyên hồn.

Mà rất nhanh Cổ Kế Chi phát hiện ra không biết Vũ La sử dụng thủ đoạn gì, lại làm nghịch chuyển quá trình tu luyện đệ nhị nguyên hồn của lão. Lão cảm nhận được trong đệ nhị nguyên hồn của mình truyền đến ý niệm vô cùng mạnh mẽ, muốn hợp nhất trở lại với đệ nhất nguyên hồn.

Nếu như chỉ là ý niệm cũng không sao, nhưng không biết đệ nhị nguyên hồn nhận được lực lượng từ nơi nào, đang liều mạng thu hẹp khoảng cách với đệ nhất nguyên hồn.

Vũ La biết lực lượng này từ đâu mà đến: Phượng Nhãn Thần Văn.

Phượng Nhãn Thần Văn cho đệ nhị nguyên hồn lực lượng đáng sợ, đây chính là lý do vì sao lúc trước Ma Tổ dưới Ly Nhân Uyên cảm thấy sợ hãi.

Đệ nhị nguyên hồn muốn hợp nhất cùng đệ nhất nguyên hồn, lực lượng kéo hai bên lại là rất lớn. Cổ Kế Chi cực lực kháng cự, nhưng vẫn không tự chủ được bị kéo về phía đệ nhị nguyên hồn.

Đệ nhị nguyên hồn nắm giữ trong tay Vũ La, tự nhiên là an nhiên bất động như non Thái. Mà đệ nhất nguyên hồn không kháng cự được cỗ lực lượng kia, tự nhiên là bị kéo tới.

- A, làm sao có thể như vậy được? Rốt cục Vũ La ngươi muốn làm gì?

- Ngươi là ác ma, tại sao có thể có thủ đoạn quỷ dị bậc này, ngươi mau thả ta, thả ta ra!

- Cứu mạng, cứu mạng! Mau tới cứu ta...

Hình ảnh “xương cứng” mà Cổ Kế Chi cố ý duy trì lúc đầu nháy mắt sụp đổ. Trên cả bầu trời Long Hổ sơn vang dội tiếng la thét như bệnh tâm thần của Nhị trưởng lão, nhưng không ai dám đi ra ngoài.

Những kẻ dám ra tay, pháp bảo của chúng đã bị ba người Hướng Cuồng Ngôn liên thủ áp chế.

Hướng Cuồng Ngôn còn đang nhìn chằm chằm, dường như còn chưa dốc hết toàn lực, còn ai dám đi tìm chết?

A... Giữa tiếng kêu thê lương thảm thiết của Cổ Kế Chi, rốt cục đệ nhị nguyên hồn của lão đã kéo đệ nhất nguyên hồn tới, hai đạo nguyên hồn bị ba đạo Phượng Nhãn Thần Văn dùng một phương thức tương tự như dung luyện ghép lại với nhau, mức độ đau đớn thế nào có thể tưởng tượng được.

Theo tiếng hét thảm của lão, Vũ La thu Vu lực màu vàng sẫm lại, nội đan hung thú xuất hiện trở lại. Bất quá trong nội đan đã có thể thấy được rõ ràng một hình người nho nhỏ của Cổ Kế Chi, đó chính là nguyên hồn duy nhất hiện tại của lão.

Mà bản thể Cổ Kế Chi đang ở sâu trong thâm cốc sợ hãi không biết nên làm thế nào cho phải.

- Không phải là trước đây lão cảm thấy mình rất may mắn hay sao?

Vũ La nhìn nguyên hồn của lão trong nội đan hung thú, cười tươi nói:

- Ta sẽ giới thiệu cho lão một nơi rất tốt, bảo đảm lão sẽ cảm thấy mình vạn phần may mắn.

Vũ La mở một không gian trữ vật ra, vứt nội đan hung thú vào trong.

Trong món không gian trữ vật ấy chỉ chứa một món, là khối Thần Huyết Thạch hình chuông, trong đó phong ấn một con mắt vô cùng kinh khủng. Ngay cả Tả Sư Dạ Vũ nhìn khối Thần Huyết Thạch này cũng phải có cảm giác không thoải mái.

A...

Sâu trong cổc vang lên tiếng hét thê thảm của Cổ Kế Chi. Các đệ tử của lão sợ hãi xông vào, phát hiện Cổ Kế Chi đã toàn thân co quắp, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, co rút cả người lại.

Một tên đệ tử ngửi được một mùi hôi thối, nhìn lại chỉ thấy không ngờ đường đường Nhị trưởng lão Long Hổ Sơn lại không thể khống chế được đại tiểu tiện.

Cổ Kế Chi ích cốc không biết bao nhiêu năm rồi, ngày thường đối với bản thân mình đặc biệt nghiêm khắc, chẳng qua là thỉnh thoảng ăn một chút hoa quả tươi. Nếu không xảy ra chuyện gì, hẳn không hề có đại tiểu tiện mới phải.

Tình huống khác thường này khiến cho các đệ tử không rét mà run: Rốt cục lão đã gặp phải chuyện gì?

Trong lúc các đệ tử còn đang kinh hãi, từ mi tâm Cổ Kế Chi, sâu trong Cửu Cung tuôn ra chín sợi chỉ bạc rực rỡ, giống như hoa đàm nở rộ, vô cùng mỹ lệ, nhưng lại làm cho sắc mặt các đệ tử đại biến.

Tất cả đệ tử cũng hiểu, đây là tượng trưng cho bản thể tiêu tan.

Bất quá chỉ là nguyên hồn chịu khổ lại làm cho bản thể tiêu tan, rốt cục nguyên hồn gặp phải chuyện đáng sợ tới mức nào mới dẫn tới kết quả như vậy? Chuyện này dường như là Vũ La đi dạo quanh nguyên hồn Cổ Kế Chi một vòng, lão đã trở thành một phế nhân.

Lúc trước Cổ Kế Chi còn cảm thấy mình may mắn, rơi vào tay kẻ “thiện lương mềm yếu” nhất là Vũ La. Hiện tại nhớ lại quả thật là xui xẻo nhất, Vũ La là ác ma, âm thầm làm cho Cổ Kế Chi phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.