Chương trước
Chương sau
Vũ La không cần biết người khác nghĩ gì, Tống Hiểu Vũ cùng Cổ Phượng Ca khinh thị hắn, trên thực tế trong lòng Vũ La lại càng không xem bọn chúng ra gì. Hoặc nói rõ ràng hơn một chút, cho dù trong số tất cả mọi người tới đây lần này, người có cảnh giới cao nhất là Tào Long Báo, Vũ La cũng không xem ra gì.

Nếu nói trong Đông Hồ địa cung này có thứ gì làm cho Vũ La kiêng kị, đó chính là lúc tiến vào Đông Hồ địa cung, cảm giác nguy hiểm mà hắn cảm thấy ở cửa vào.

Cảm giác như vậy liên hệ cùng quái vật trước đây tập kích bọn họ, đã trở thành một tảng đá khiến cho tâm tư Vũ La càng thêm trĩu nặng. Nhưng hiện tại đã tiến vào Đông Hồ địa cung được hai, ba ngày, cũng không có bất kỳ tình huống khác thường nào, chuyện này chẳng những không khiến cho Vũ La buông lơi cảnh giác, ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy tình huống không ổn.

Chỉ bất quá bây giờ hắn không có chút manh mối nào về cảm giác nguy hiểm mịt mờ này, muốn giải quyết cũng không biết bắt đầu từ đâu, không thể làm gì khác hơn là yên tâm tiến hành Thiên Môn diễn võ.

Lẽ ra ngày hôm qua cảnh giới của hắn đã đột phá, nhưng suốt đêm hôm qua, Thần Huyết Thạch vẫn lặng lẽ không tiếng động cải tạo huyết mạch của hắn. Tối nay Vũ La lại tiếp tục lợi dụng Thần Huyết Thạch tu luyện, hy vọng có thể có đột phá.

Nhưng hôm nay lại tái diễn tình huống tối hôm qua, lực lượng của Thần Huyết Thạch hoàn toàn bao phủ hắn, không ngừng cải tạo huyết mạch của hắn. Hôm nay cảm giác huyết mạch biến hóa càng thêm mãnh liệt, Vũ La cũng mơ hồ cảm thấy mình không cần phải nôn nóng. Rốt cục Thần Huyết Thạch sẽ cải tạo mình thành bộ dáng thế nào, hẳn là rất nhanh có thể thấy được rõ ràng.

Huyết mạch khó nói rõ ràng, nó có hơi giống như Tuệ Căn, nhưng lại toàn diện hơn Tuệ Căn.

Một đêm này khổ tu, Vũ La vốn cho là sẽ không có cách nào đột phá, nhưng đến khoảng canh năm, Thần Huyết Thạch trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên khẽ run lên. Một cỗ năng lượng cổ xưa từ hạch tâm Thần Huyết Thạch phóng thích ra ngoài, nhanh như linh xà chui vào trong thân thể Vũ La, lấy tốc độ nhanh nhất chui vào trong Minh Đường Cung.

Linh Long khẩn cấp từ trong huyết sắc cự tháp vọt ra, nuốt chửng lấy cỗ năng lượng kia, ngay sau đó thân thể nhanh chóng bay lượn.

Vũ La nội thị phát hiện Linh Long không ngừng bay lượn trên bầu trời Minh Đường Cung, làm ra đủ các động tác, chính là những động tác được vẽ ra trên vách bên trong tầng thứ nhất của huyết sắc cự tháp, những động tác của Long tộc.

Hơn nữa những động tác này rất đặc biệt, có động tác rất thoải mái, có động tác không được tự nhiên, có động tác trúc trắc vô cùng, nhưng lại rất liền lạc với nhau.

Lúc Linh Long làm những động tác này, cỗ năng lượng kia bị hấp thu vào trong cơ thể nó, bị tiêu hóa rất nhanh, dần dần lắng đọng bên trong Long Đan của nó.

Mãi đến lúc này Vũ La mới hiểu ra ý nghĩa của những bức họa bên trong huyết sắc cự tháp: Đó là pháp môn tu luyện của Long tộc.

Huyết sắc cự tháp là do Vũ La đoạt được trên Tháp Sơn đảo, lai lịch thần bí. Nhưng Vũ La ngàn vạn lần không ngờ rằng trên vách của nó lại có khắc pháp môn tu luyện của Long tộc, chẳng trách nào huyết sắc cự tháp lại thu Linh Long vào trong.

Linh Long thi triển những động tác trên vách trong huyết sắc cự tháp liên tục chín lần, cỗ lực lượng kia rốt cục đã bị nó hấp thu toàn bộ. Long Đan trong cơ thể nó cũng to lên một chút, đôi mắt rồng linh quang lập lòe, hiển nhiên lực lượng tăng mạnh.

Vũ La nở một nụ cười mở mắt ra, hai tay hoạt động một chút, lập tức có một tầng điện quang màu tím nhạt chợt lóe lên trên đôi tay, sau đó nhanh chóng tiêu tan trên đỉnh đầu.

Hắn hài lòng gật đầu, đây là vui mừng bất ngờ, không ngờ rằng mình bước vào cảnh giới Long Đan trung cấp mà không có chút nguy hiểm nào.

Hắn vận công xong, trời đã sáng rõ. Mở cửa bước ra ngoài, ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua hồ nước màu xanh lam trên đầu, các loài cá đủ màu bơi lội tung tăng, tất cả đệ tử môn phái tham gia Thiên Môn diễn võ cũng đã đi ra.

Lưu trưởng lão từ trong thạch thất Triệu Dực Tông đi ra, sắc mặt thẫn thờ nói với mọi người:

- Triệu Dực Tông đã chết.

Thủ đoạn đặc biệt của Vũ La làm cho nguyên hồn của Triệu Dực Tông bị Vu lực màu vàng sẫm vây khốn bên trong thân thể, theo thân thể chết đi cũng chết theo, hình thần câu diệt.

Mọi người sửng sốt, đệ tử có quan hệ tốt với Triệu Dực Tông nổi giận quát lên:

- Là Vũ La đã giết Triệu huynh, hắn là hung thủ!

Vũ La thản nhiên nói:

- Là ta giết, ngươi cũng có thể tới tìm ta báo thù.

- Nhưng ta đã nói rồi, chuyện trong Đông Hồ địa cung nhất định phải kết thúc trong Đông Hồ địa cung. Sau khi ra ngoài, nếu các ngươi còn muốn dây dưa nữa, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.

Người nọ bị ánh mắt Vũ La trừng một cái, làm cho sợ đến nỗi rút lui về phía sau, âm thầm hối hận mình nhất thời căm phẫn. Vũ La là nhân vật thế nào? Đó là cao thủ có thể giết chết Triệu Dực Tông ngay tức khắc, chắc chắn mình không phải là đối thủ, xông lên cũng là đi chịu chết, chẳng phải là nhân tình Quách Lãnh Nguyệt của Triệu Dực Tông cũng không dám ló đầu ra ngoài hay sao?

Về phần ra ngoài sẽ tìm Vũ La gây phiền phức, người nào dám làm như vậy? Nếu thật sự chọc giận hắn, Thái Âm sơn chính là vết xe đổ.

Vũ La hừ một tiếng, nói với tất cả mọi người:

- Ai có quan hệ tốt với Triệu Dực Tông, chuyển lời giùm ta.

- Ta đã nói chuyện trong Đông Hồ địa cũng chỉ giải quyết bên trong Đông Hồ địa cung. Nếu sau khi ra ngoài, Không Động sơn còn muốn dây dưa với ta không chịu thôi, ta sẽ đánh lên Không Động sơn, nói lý với bọn họ một phen.

Nếu như người bình thường nói những lời này, nhất định là sẽ có vô số người thóa mạ ầm lên rằng tiểu bối cuồng vọng, không biết không sợ. Nhưng Vũ La nói như vậy, ngay cả Tào Long Báo cũng không nói gì. Tào Long cũng mơ hồ biết được Thái Âm sơn bị diệt có liên quan chặt chẽ với Vũ La.

Lưu Thư Lương thở dài, nói:

- Thôi bỏ đi, tỷ võ chém giết, khó lòng tránh khỏi xảy ra tử thương. Chuyện này coi như bỏ qua, hôm nay chúng ta thăm dò tầng mê cung thứ hai, vẫn quy củ cũ, kẻ ra sớm nhất sẽ đạt được điểm số cao nhất.

Lão chỉ tay vào cửa động thứ hai trên vách đá:

- Là ở chỗ này, bắt đầu đi.

Nói là tầng thứ hai, trên thực tế tất cả đều nằm ở cùng một tầng của Đông Hồ địa cung. Năm xưa đại quân tu sĩ Trung Châu công hãm Đông Hồ địa cung, địa cung này rộng lớn vô cùng, cho dù là tầng thứ nhất cũng có chín cửa ra, bên trong bốn phương thông suốt, có nơi hình thành một thế giới độc lập, có nơi thông đi bốn phía.

Khu vực hiện tại sử dụng làm diễn võ trường chính là ba tầng mê cung ở trước nhất, cũng là ba tầng đơn giản nhất.

Khoan nói tới năm tầng kế đó đáng sợ tới mức nào, dù là tầng này cũng có tới sáu lối ra, mức độ hung hiểm cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Tỷ như tầng mê cung thứ chín, cho dù là một mình Tào Long Báo tiến vào cũng không có cách nào sống sót trở ra.

Cửu Đại Thiên Môn đã sớm phong tỏa tất cả các tầng mê cung khác, chỉ để lại ba tầng này. Lúc Thiên Môn diễn võ mọi người đã gọi quen miệng, xưng là tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba.

Giống như tầng mê cung thứ nhất, chín người chiến thắng trong cuộc tỷ võ hôm qua đứng trước cửa động, lập tức bị một cỗ lực lượng dung nạp vào trong, về phần những đệ tử đã bị loại cũng chỉ có thể nhìn theo bọn Vũ La với ánh mắt hâm mộ.

Trong chín người, bọn bốn người Vũ La đứng cùng một chỗ, chiếm gần một nửa nhân số, khiến cho người ta không dám khinh thường bọn họ.

Hoàn cảnh trong mê cung này vô cùng ác liệt, thậm chí so ra vượt hơn Ma Lạc Uyên mà Vũ La đã từng đi qua. Sau khi đi vào khắp nơi toàn là cát vàng, cuồng phong nổi lên giống như một người khổng lồ múa may bàn tay, tát từng cái một vào thân thể mình. Mặc dù nơi này là ảo cảnh, nhưng thương tổn gây ra cho người ta cũng là thật sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.