Chương trước
Chương sau
Đây là thứ giống như sừng thú mà Vũ La lấy được trong bảo khố hoàng thất của Bán Yêu tộc. Lúc ấy Nam Quang Vinh Ngọc MỊ đáp ứng để cho Vũ La tùy ý chọn năm vật, nhưng Vũ La không thích vật nào cả. Cuối cùng vì muốn giữ thể diện cho Bán Yêu tộc, cho nên hắn chọn bừa vật này, còn lại đổi thành bốn khối Thiên Sinh Thần Ngọc. Đương nhiên bốn khối Thiên Sinh Thần Ngọc còn chưa tới tay.

Sau khi Vũ La chọn vật kia cũng đã quên bẵng đi. Bởi vì hoa văn trên vật ấy quá đặc biệt, cho nên khi Kiều Ngũ vừa mở không gian trữ vật thứ hai ra, hắn chỉ liếc nhìn qua lập tức thấy được khối tàn khuyết này, phát giác hoa văn trên đó giống hệt như hoa văn trên sừng thú của hắn.

Quả nhiên sau khi ghép lại vừa khít.

Nhưng dù ráp thêm khối vừa rồi, sừng thú đã hoàn chỉnh vẫn chỉ là một chiếc sừng thú. Hướng Cuồng Ngôn lật qua lật lại nhìn trong chốc lát mới nói:

- Giống như một chuôi đao.

Quả thật là một chuôi đao, nhưng vẫn chưa tìm được lưỡi đao. Hơn nữa sau khi hai mảnh ghép lại cũng không có tự động dung hợp, vẫn là hai mảnh rời rạc.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn một chút, trả lại cho Vũ La:

- Cứ giữ lấy trước cũng được.

DÙ sao lúc đầu bọn họ cũng không có tính toán giết Kiều Ngũ thật, giữ lại Kiều Ngũ còn hữu dụng, bằng không Kiều Ngũ đã mất mạng ở Điềm Tỉnh Oa.

Vũ La thu vật kia, thu kết giới, nói với Kiều Ngũ:

- Mặc dù thứ này có chút hữu dụng, nhưng cũng không phải là thứ tốt gì...

Kiều Ngũ vô cùng tinh ý, vừa nghe lời này lập tức nói:

- Tiền bối còn coi trọng thứ gì, xin cứ việc cầm đi, không cần khách sáo.

Trên mặt Vũ La có hơi ửng đỏ, tốt xấu gì hắn cũng là một nhân vật đẳng cấp Đế Quân, lừa gạt một vãn bối như vậy đương nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Bất quá tính tình của Vũ La đời này đã hoàn toàn khác hẳn tiền kiếp, hắn hiểu rằng mình không có Ngọc Tủy trong người là một chuyện rất nguy hiểm. Huống chi lần này đi Nam Hoang chỉ sợ có một trường ác chiến, cho nên không áy náy nữa, thu lấy hai phần ba đống Ngọc Tủy trong không gian trữ vật của Kiều Ngũ.

Còn lại một phần ba, Kiều Ngũ đã có vốn liếng sau này quật khởi.

Tuy rằng Kiều Ngũ hung ác, nếu để y quật khởi, nhất định sẽ có không ít người gặp họa. Nhưng là nơi này chính là Đại Di Chi Dã, không có Kiều Ngũ sẽ có người khác, kết quả cũng vậy mà thôi.

Vũ La thu những thứ này, sau đó mới nói với Kiều Ngũ:

- Chúng ta tìm ngươi quả thật có một số việc.

Hắn nói mục đích của mình tiến vào Nam Hoang. Kiều Ngũ cũng dứt khoát, bảo bối, Ngọc Tủy cũng đã tặng, tự nhiên sẽ không keo kiệt chuyện nhỏ này, bèn lấy từ trong không gian trữ vật đầu tiên ra một cái hộc, lục ra hai chiếc thắt lưng ngọc, hai cặp bao cổ tay, cung kính hai tay trinh lên:

- Tiền bối, thắt lưng ngọc cùng bao cổ tay này là pháp bảo ngụy trang cao cấp nhất trong Đại Di Chi Dã này. Có thắt lưng ngọc, bảo đảm ngài tiến vào Nam Hoang sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện, linh nguyên đi qua bao cổ tay cũng sẽ bị ngụy trang thành ma khí. Đây toàn là hàng cao cấp nhất, cho dù là linh nguyên của Đại Năng cũng có thể chịu được.

Vũ La gật đầu, thu hai bộ bảo bối vào, khoát tay nói:

- Được rồi, ngươi đi đi.

Kiều Ngũ cung kính xá dài một xá:

- Tiền bối bất tất phải nhọc lòng, tiểu nhân chưa từng gặp qua hai vị tiền bối.

Dứt lời lập tức xoay người rời đi. Vũ La đã sớm nhìn ra Kiều Ngũ là một kẻ thức thời, cũng không lo y sẽ tiết lộ hành tung bọn mình.

Theo Kiều Ngũ thấy, có thể sống cuộc sống xưng vương xưng bá ở Đại Di Chi Dã là vô cùng dễ chịu. Người ở cảnh giới như bọn Vũ La có tranh đấu gì, đối với Kiều Ngũ chính là “thần tiên đánh nhau”, y vô cùng sáng suốt, tuyệt đối sẽ không nhúng vào.

Thoạt nhìn Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn sửa trị Kiều Ngũ, nếu như có người truy tung tìm đến, hỏi hành tung hai người, Kiều Ngũ báo cho đối phương, chính là nhân cơ hội trút nỗi hận cho mình. Nhưng làm sao y dám khẳng định người truy tung tìm đến nhất định có thể diệt trừ hai người Vũ La? Nếu như thất bại, hai người Vũ La quay lại đánh tới, Kiều Ngũ có mười cái mạng cũng không đủ giết.

Cho nên đối với loại người thông minh sống cuộc sống trong Đại Di Chi Dã như Kiều Ngũ, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc như vậy.

Kiều Ngũ đi rất mau, vừa sải bước ra đã vượt qua mười trượng, sau thời gian uống cạn chén trà đã ra xa hàng chục dặm.

Chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà ngắn ngủi này, y phục Mông Thiên đã trở nên ướt sủng.

Y quỳ sụp xuống đất, lạy như tế sao:

- Tiền bối, Đại nhân, đại gia... Tiểu nhân, tiểu nhân nghèo rớt mồng tơi, kính xin các ngài coi như tiểu nhân chỉ là một cái rắm, thả cho tiểu nhân đi...

So với Kiều Ngũ, Mông Thiên cũng không phải thông minh như vậy, không thể nhìn ra hai người này không phải dễ chọc, còn xem bọn họ như dê béo.

Nếu như không phải cảm thấy người này còn có chút hữu dụng, Hướng Cuồng Ngôn cũng đã hạ thủ ở Điềm Tinh Oa. Thấy bộ dạng thê thảm đáng thương của y, Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Đường từ đây đi Nam Hoang thế nào?

Mông Thiên sững sờ, rất nhanh đã hiểu, vội đáp:

- Ta biết, ta dẫn hai vị tiền bối đi.

Đại Di Chi Dã quả thật có rất nhiều chỗ thần kỳ, có Mông Thiên dẫn đường đúng là dễ dàng hơn rất nhiều. Tỷ như ngọn núi nhỏ bên trái kia, Vũ La nhớ rõ hôm qua, ngọn núi này còn nằm ở trước mặt mình.

Không gian trong Đại Di Chi Dã có chút hỗn loạn, nhưng thợ săn kinh nghiệm phong phú như Mông Thiên, ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra được chút manh mối, từ đó tìm cách sử dụng không gian thình lình biến hóa này. Giống như hiện tại, bọn họ tự dưng phải đi thêm lộ trình nửa ngày.

Mông Thiên không dám không bán mạng, hai vị này thực lực quá hùng mạnh. Theo Mông Thiên biết, Kiều Ngũ ở cả Đại Di Chi Dã cũng có thể coi là tên cướp có hạng, nhưng dưới tay hai người này, không dám hó hé nửa lời, thật thà chất phác chẳng khác nông dân.

Mông Thiên còn dám giở trò sao?

Đi được vài ngày, bọn họ đã tới bên bờ Đại Di Chi Dã. Mông Thiên dẫn đường phía trước cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, sau đó quay đầu hưng phấn nói với hai người Vũ La:

- Tiền bối, còn khoảng hai ngày nữa là chúng ta có thể ra ngoài.

Vũ La nghe hai ngày, sắc mặt không tốt lắm, thời gian miễn cưỡng cười vui càng ngày càng ít. Mông Thiên cũng nhìn ra điểm này, vì vậy mấy ngày qua báo cáo chuyện gì cũng chỉ nói với Hướng Cuồng Ngôn.

Hướng Cuồng Ngôn gật đầu, an ủi Vũ La bên cạnh:

- Sắp sửa tới Nam Hoang rồi, đến đó chính là thiên hạ của chúng ta. Ngươi yên tâm, Thượng Trảm Đạo không chạy được.

Vũ La gật đầu, mặc dù trong lòng hắn lo lắng, nhưng cũng biết đây là chuyện không có cách nào. Mấy ngày qua hắn đang bắt buộc mình tỉnh táo lại, cố ý cười giỡn chút ít, trên thực tế là đang điều chỉnh tâm trạng của mình. Dù sao ở Lão Lang cốc còn có một trường ác chiến đang chờ hắn, với tâm trạng hiện tại, trận chiến Lão Lang cốc chắc chắn không thể lạc quan.

Ba người tiếp tục lên đường, Động Động chơi đùa mệt mỏi, ủ rũ gục trên vai Vũ La. Hai con rùa chui vào bộ lông dài của Động Động, ba con thú quả là vô tư vô lự.

Đi thêm một lúc, trước mặt xuất hiện một con sông lớn quanh co. Nước sông trong suốt mặt sông rộng rãi, hai bên bờ có cỏ xanh um, đất đai màu mỡ, ngoài xa thấp thoáng có mấy con hoẵng đang uống nước.

Sắc mặt Mông Thiên chợt biến, y cẩn thận nhìn con sông kia một lúc, sau đó xoay lại nói với bọn Vũ La:

- Tiền bối, có chút không ổn...

Vũ La cau mày:

- Có chuyện gì?

- Sông lớn này hẳn là Hổ Mi hà, lẽ ra không thể xuất hiện ở nơi này mới đúng...

Mông Thiên nhìn thoáng qua, nói tiếp:

- Để ta đi trước xem một chút, sợ rằng không gian trong Đại Di Chi Dã đã có đại biến động.

Vũ La vừa nghe nói có đại biến động, cũng có chút gấp gáp, Hướng Cuồng Ngôn vỗ vỗ vai hắn.

Ba người tiến lên xem xét, mới vừa nhích tới gần bờ sông, Mông Thiên đột nhiên cảm thấy dưới chân có động, chỉ thấy một khe nứt từ bờ sông đang lan tới dưới chân mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.