Người Thiết gia ra bên ngoài, cũng không tiện nêu ra tên thật của thủy phủ mình, bèn dùng tên Huyền Nhạc Uyên gọi là Huyền Nhạc thủy phù. Thiết Hoành Giang ngại thể diện cũng không tiện đính chính, cho nên cái tên Huyền Nhạc thủy phù này dần dần được nhiều người biết tới.
Thủy phủ này cũng rất ít có người ngoài lui tới, cho nên Đông Thổ không hề nghe nói tới cái tên Cương Nha Thủy Phù. Tên xấu không tiết lộ ra ngoài, thậm chí Thiết gia còn cảm thấy vui mừng.
Cửa vào thủy phủ hết sức bình thường, chỉ là hơi có vẻ cao lớn, rộng mười trượng, cao tám trượng.
Cách cửa vào không xa có một thủy nhãn đen kịt, Vũ La tò mò nhìn thoáng qua, đã bị Thiết Hoành Giang kéo lại:
- Chớ có qua đó, từ lúc ta hiểu chuyện tới nay, địa phương ấy đã nuốt không biết bao nhiêu người Thiết gia ta. Ngay cả người Thiết gia ta cũng không dám vào đó, cũng không biết thủy nhãn này rốt cục thông tới phương nào.
Vũ La lòng còn sợ hãi, nhìn nhìn thủy nhãn nọ, sau đó cùng Thiết Hoành Giang tiến vào Cương Nha Thủy Phu.
Vượt qua cánh cổng nọ đi vào bên trong vài chục trượng, lập tức nhìn thấy một vầng sáng màu xanh nhạt, tất cả nước đều bị ngăn lại bên ngoài vầng sáng này.
Thiết Hoành Giang dẫn Vũ La tiến vào, đã có người Thiết gia chờ sẵn, ào ào quỳ rạp cả đám:
- Cung nghênh lão tổ tông...
Thiết Hoành Giang không kiên nhẫn vung tay lên:
- Đừng lải nhải nữa, tất cả đứng lên.
Một thanh niên trong số mọi người vội vàng tiến lên, dáng vẻ vô cùng lo lắng:
- Gia gia, người đã lấy được...
Chợt y nhìn thấy Vũ La đứng sau lưng Thiết Hoành Giang, ngây người một chút, lập tức ánh mắt đỏ ngầu:
- Vì sao ngươi lại tới đây, gia gia...
Thiết Hoành Giang nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại:
- Sư Lan, không được lỗ mãng, nay Vũ La chính là khách quý của Thiết gia ta.
Thiết Sư Lan ra vẻ không tin:
- Gia gia, nếu không vì hắn, cha con...
Thiết Hoành Giang lại ngắt lời y:
- Đó là kiếp số của Bá nhi.
Lão lại vẫy tay một cái:
- Đừng đứng đó nữa, ngươi cũng theo chúng ta tới đây đi.
Những người khác đều biết tính tình lão gia tử, vội vàng cáo lui. Thiết Sư Lan khó chịu trong lòng, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh Thiết Hoành Giang, cúi đầu nắm chặt song quyền theo sau.
Thiết gia chính là một trong vài gia tộc phồn vinh trong số các Đại Thánh Yêu tộc. Ngoại trừ con cháu trực hệ của Thiết Hoành Giang, bên trong Cương Nha Thủy Phủ này còn có rất nhiều hệ nhánh của Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc.
Bên trong thủy phủ hết sức phồn vinh, giống như một thị trấn.
Phàm gặp bất cứ người nào cũng cúi mình hành lễ với Thiết Hoành Giang. Lão nhân vô cùng cao ngạo, dường như không nhìn thấy cứ đi qua.
Những lão nhân bình thường đều thích thanh tĩnh, sống ở nơi hẻo lánh. Nhưng Thiết Hoành Giang không như vậy, dường như không chịu mình già, cố tình ở trung tâm thủy phù, bốn phía ồn ào, người đến người đi, thỉnh thoảng còn có tộc nhân cưỡi hung thú đã thuần hóa chạy như điên qua bên cạnh.
Vào trong phòng toàn là bàn ghế đá, nhưng đơn giản mộc mạc, chắc là do thói quen giữ lại từ thời Hồng Hoang cho tới bây giờ.
Thiết Hoành Giang ngồi vào chủ vị, chỉ hai ghế thấp hơn cho Thiết Sư Lan và Vũ La:
- Hai người các ngươi cứ ngồi đi.
Thiết Hoành Giang thấy vẻ mặt cháu mình khó coi, nghĩ đến tao ngộ của phụ thân y cũng cảm thấy mềm lòng, bèn lên tiếng nói:
- Sư Lan, gia gia tới chậm một bước, Tử Kim Ngọc Tinh trong Toái Kim Mê Cốc đã bị người khác đoạt trước rồi.
Đột nhiên Vũ La hiểu ra, vì sao từ khi tiến vào Toái Kim Mê Cốc, hắn đã cảm thấy có vẻ khác thường.
Bởi vì số lượng Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc quá ít, không đúng.
Theo phỏng đoán của Thiết Hoành Giang, bên trong Toái Kim Mê Cốc tối thiểu cũng có sáu mươi vạn Phệ Kim Hỏa Nghĩ. Dọc trên đường đi, bọn họ nhìn thấy Phệ Kim Hỏa Nghĩ không ít, nhưng vẫn không đạt tới con số này.
Quả nhiên, Thiết Hoành Giang nói tiếp:
- Không biết người nào đã vào Toái Kim Mê Cốc trước, giết chết không ít Phệ Kim Hỏa Nghĩ, Tử Kim Ngọc Tinh vốn để nuôi dưỡng ra trứng kiến cũng bị lấy đi.
Thiết Sư Lan vô cùng thất vọng:
- Gia gia, như vậy chẳng phải là phụ thân con...
Thiết Hoành Giang vội vàng nói:
- Không sao cả, Vũ La đã bằng lòng cho chúng ta ba cân Tử Kim Ngọc Tinh, Bá nhi được cứu rồi!
Thiết Sư Lan từ buồn bã đến vui mừng, hầu như lộ vẻ khó tin quay lại nhìn Vũ La, trong mắt lộ vẻ cảm kích.
Thật ra Vũ La cũng không có ác cảm gì với Thiết Sư Lan. Lúc ở Niên Luân Mộ Địa, hắn đã nhìn ra nhất định Thiết Sư Lan cướp Hoàn Hồn Thảo là có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Thiết Sư Lan lập tức vái dài sát đất:
- Đa tạ đại ân của Vũ huynh...
Vũ La vội vàng ngăn lại:
- Không cần khách sáo, hổ thẹn, hổ thẹn...
Thiết Hoành Giang coi trọng thể diện, không muốn người khác biết mình bị Vũ La bắt chẹt ăn tiền, phải tốn hai khối Thiên Sinh Thần Ngọc cùng rất nhiều dược liệu quý trọng mới mua lại được mạng già. Lão sợ Thiết Sư Lan tiếp tục truy vấn, vội vàng nói:
- Sư Lan, những lời cảm kích sau này có thời gian rồi hãy nói, trước hết lo cứu Bá nhi đã. Ta bảo các ngươi mời Lỗ Đại sư tới, có mời được chưa?
Thiết Sư Lan vội vàng nói:
- Đã mời đến, an bài ở lại ở Thiên Thủ các.
Thiết Hoành Giang gật đầu một cái, kêu một tiếng. Bên ngoài có người tiến vào, cung kính nói:
- Lão tổ tông...
Thiết Hoành Giang chỉ Vũ La:
- An bài Vũ tiên sinh ở Thiên Thủ các, tiếp đãi như khách quý.
- Tuân mệnh.
Trước khi đi, Vũ La lấy ra khối Tử Kim Ngọc Tinh nặng chừng bốn cân đưa cho Thiết Hoành Giang.
Thiết Hoành Giang trong lòng cảm tạ, gật gật đầu nhưng không nói gì, dẫn Thiết Sư Lan và Vũ La đi.
Ra cửa, Thiết Hoành Giang nói với người hầu:
- Ngươi đi trước an bài, ta đưa Vũ tiên sinh tới sau.
Người hầu nọ sử dụng pháp quyết, vù một tiếng không thấy. Thiết Hoành Giang cùng Thiết Sư Lan và Vũ La chậm rãi đi tới Thiên Thủ các.
Thiên Thủ các chính là địa phương mà Thiết gia chiêu đãi khách quý, dù tám Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng tới đây cũng không có tư cách ở đó.
Thiên Thủ các nằm ở phía Đông Bắc của thủy phủ. Đó là một cái đãi cao ba trượng, trên nền đài xây một lầu cao, trước mặt treo tấm biến có ba chữ Thiên Thủ các rồng bay phượng múa, rất có khí thế.
Sau khi con cháu Thiết gia nhìn thấy chữ Cương Nha Thủy Phủ được viết như trùng bay vượn múa, bèn tranh viết chữ cùng Thiết lão gia tử. Không cần biết trình độ thế nào, chắc chắn sẽ không tệ hơn nét chữ gà bới của lão gia tử. Có lão nhân gia là tấm gương cũng là chuyện tốt, tất cả con cháu Thiết gia hết sức tin tưởng về trình độ văn hóa của mình.
Lúc Thiết Hoành Giang đưa Thiết Sư Lan cùng Vũ La tới dưới Thiên Thủ các, đang định bước lên thang, tên người hầu khi nãy đã đứng dưới chân thang, thần sắc có hơi xấu hổ.
- Lão tổ tông...
Y ra vẻ có lỗi liếc mắt nhìn Vũ La một cái:
- Lỗ đại thúc nói lão thích thanh tĩnh, không quen ở chung chỗ với người khác, ngài xem chuyện này...
Thiết Hoành Giang đã bảo mời Vũ La tới Thiên Thủ các, nhưng vị Lỗ Đại sư kia không chịu. Nghe người hầu nói thu xếp an bài cho người khác vào ở, lão bèn nói như vậy.
Tuy rằng lão chỉ nói vu vơ một cái như vậy, nhưng tên người hầu kia cũng không dám cãi lời, đành phải đứng ở chỗ này chờ Thiết Hoành Giang, xin lão tổ tông quyết định.
Thiết Hoành Giang nhất thời rất là xấu hổ. Tuy lão là Đại Thánh Yêu tộc, nhưng lại không am hiểu chế khí luyện bảo. Trên thực tế địa vị của Đại sư luyện khí cũng không kém hơn địa vị phù sư ở Trung Châu, nhất là cao thủ chân chính.
Đông Thổ thiếu kim loại hiếm, đám Yêu tộc sử dụng dị bảo phần lớn là một phần thân thể của mình, bởi vậy cũng không cần người ngoài hỗ trợ luyện chế. Nhưng một khi tìm được kim loại trân quý, sẽ quý trọng hơn nhiều, không tiếc bỏ ra thật nhiều tiền thỉnh Đại sư luyện khí, nhờ đó thân phận Đại sư luyện khí ngày càng lên cao.
Đương nhiên, đây là cao thủ luyện khí chân chính.
Bởi vì thiếu thốn kim loại hiếm, bồi dưỡng một vị Đại sư luyện khí cũng hết sức gian nan, hao tổn rất nhiều, khiến cho số lượng Đại sư luyện khí ở Đông Thổ cực ít.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]