Chương trước
Chương sau
Mã Hồng cố dằn lửa giận nói tiếp:

- Nếu Mã Lăng Tiêu không rảnh. Mã Lăng Vân, Mã Lăng Thiên, Mã Lăng Hán bất cứ người nào đang rảnh, cứ gọi ra đây sẽ biết.

Tu sĩ nọ trợn trắng hai mắt:

- ủa, hỏi thăm rõ ràng thật, hiện tại lừa gạt có vẻ phải mất nhiều công phu. Hừ, ngươi cho rằng như vậy có thể hù dọa được ta sao? Mau mau cút ngay, bằng không chọc giận lão tử, đâm cho ngươi một thương thúng đầu bây giờ!

Y vung trường thương trong tay lên, hung tợn nói.

Mã Hồng cả giận, Ngân Hoàn phi kiếm xuất hiện trong tay, Vũ La vội vàng giữ tay y lại. Chuyến đi này cũng là vì chữa trị quan hệ mà tới, tuy rằng tu sĩ này hành xử đáng giận thật, nhưng vừa tới cửa đã đánh hạ nhân người ta, nói về thể diện tóm lại cũng khó coi.

- Vậy mời Phúc bá ra đây gặp mặt.

Vũ La nói.

Tu sĩ nọ cười lạnh, trường thương trên tay chỉ mũi lên trời, vung cao lên. Trên ngọn sơn phong sau lung y, tòa ngọc tháp hình tam giác chậm rãi phóng xuất hào quang:

- Đúng là không biết sống chết, vừa rồi bảo các ngươi cút đi, các ngươi không chịu, hiện tại lão tử đã đổi ý, muốn cút cũng không được nữa, chết ở đây cho ta!

Từ đáy ngọc tháp kia lóe lên một đạo bạch quang, lan dần theo thân tháp lên tới đinh, ngưng tụ ở đó đến khi độ sáng đạt tới cực hạn. lập tức bắn ra rất nhanh.

Trường thương trong tay tên tu sĩ nọ lăng không tiếp lấy đạo bạch quang kia, ngọc tháp phía trên vẫn không ngừng bắn xuống. Đạo bạch quang nọ dừng lại trên mũi trường thương một chút, với cảnh giới của tu sĩ nọ, hiển nhiên là không thể khống chế được lực lượng khổng lồ như vậy. Có lẽ là do bản thân trường thương cùng ngọc tháp có trận pháp nào đó phối hợp với nhau.

Bạch quang ngưng tụ trên mũi trường thương một lúc, uy lực càng gia tăng mạnh mẽ. Lúc này gương mặt tu sĩ kia đã trở nên đỏ bừng, vung trường thương lên, một luồng bạch quang màu trắng công kích về phía Mã Hồng cùng Vũ La.

Sắc mặt Mã Hồng trở nên hết sức khó coi, mình trở về nhà. chẳng những bị chặn ngoài cửa. còn bị hạ nhân mạo phạm. Y tiến lên một bước, co chỉ bắn ra, Ngân Hoàn phi kiếm vù một tiếng bắn ra ngoài.

Vũ La có vẻ đăm chiêu quay đầu nhìn lại, trên không xa xa đang có vài người bay tới.

Công nghệ và tài liệu rèn nên Ngân Hoàn phi kiếm chính là đứng đầu Tu Chân Giới hiện nay. Tuy đạo bạch quang nọ có thanh thế rất lớn, ẩn chứa linh lực cũng nhiều, nhưng mà tinh khí thần cũng không ngưng tụ. Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, Ngân Hoàn phi kiếm chém rách đạo bạch quang nọ, một kiếm chém về phía tên tu sĩ kia.

Tu sĩ nọ giật mình kinh hãi, mất thấy Ngân Hoàn phi kiếm giáng xuống, chắc chắn thân thể y sẽ chia lìa hai đoạn. Thình lình một luồng khí xanh như một con rồng dài bay tới, ngăn lại bên dưới Ngân Hoàn phi kiếm của Mã Hồng. Choang một tiếng vang lên, luồng khí xanh kia lập tức cuộn lại ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm Mã Hồng với vẻ cảnh giác.

Mấy người đang bay ngoài xa vừa rồi hiện tại đã nhanh chóng tới gần. Mã Hồng nhìn thấy người mới tới, hừ lạnh một tiếng:

- Mã Lăng Thiên, chẳng lẽ hiện tại Phi Thúy sơn cũng không cho phép ta đi vào sao?

Người nọ chính là một trong mấy vị đường huynh của Mã Hồng, tên Mã Lăng Thiên. Người này tướng mạo đường đường, đáng tiếc hai mắt ti hí. khiến cho Vũ La nhìn thấy có cảm giác không thoải mái.

Mã Lăng Thiên cười ha hả. có vẻ nhiệt tình nói:

- Thì ra là A Hồng đã trở về, vì sao trước khi tới ngươi không báo trước, chúng ta cũng tiện nghênh đón?

Mã Hồng cảm thấy thể diện tốt hơn một chút, bèn xua tay:

- Không cần nghênh đón, chỉ cần không tống cổ ta ra khỏi cửa là được.

Dứt lời hung hăng trừng mất liếc nhìn tên tu sĩ kia một cái.

Tu sĩ kia không ngờ Mã Hồng thật sự là đường huynh đệ của Mã Lăng Thiên, nhất thời tỏ ra khẩn trương hẳn lên.

Lúc trước y thình lình động thủ, thật ra là vì nhìn thấy Mã Lăng Thiên đang tới, lòng thầm muốn khoe khoang lòng trung thành của mình trước mặt Tam lão gia: tuy rằng chỉ là canh cửa, nhưng cũng có ý cẩn thận tỉ mỉ.

Lại không thể ngờ rằng người ta thật sự là đường huynh đệ của gia chủ, lần này vuốt mông ngựa đã vuốt nhằm đùi ngựa.

Vốn tên tu sĩ nọ nghĩ rằng Tam lão gia tới đây sẽ quát mắng mình một trận, nói không chừng sẽ còn lôi thôi nhiều chuyện hơn nữa. Nhưng không ngờ Mã Lăng Thiên vừa tới đã cười ha hả:

- A Hồng, đã lâu không thấy ngươi trở về, lần này có việc gì vậy?

Thấy thái độ của Mã Lăng Thiên, Vũ La cảm thấy không hài lòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn y.

Mã Hồng nói:

- Ta nghe Phúc bá nói trong nhà có chút chuyện khó giải quyết, cho nên thỉnh một vị Đại sư luyện khí trở về, để xem có thể giúp được gì không.

Vừa nghe nói tới Đại sư luyện khí, thái độ Mã Lăng Thiên lập tức trở nên nhiệt tình:

- Ủa, vậy sao, chính là vị ở phía sau ngươi ư?

- Đúng vậy.

Mã Hồng giới thiệu Vũ La:

- Vị này chính là Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục chúng ta, Vũ La Vũ Đại nhân, cũng là đệ nhất Đại sư luyện khí của Nhược Lô Ngục chúng ta.

Mã Lăng Thiên quan sát Vũ La, dần dần vẻ nhiệt tình trở nên phai nhạt, ôn hòa hỏi:

- Xin hỏi vị huynh đệ này cảnh giới gì vậy?

Vũ La bình tĩnh nói:

- Cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ.

-Phì...

Đám người đi theo Mã Lăng Thiên lập tức bật cười, ánh mắt nhìn Vũ La lộ vẻ khinh thường. Mã Lăng Thiên cũng khinh miệt nói:

- A Hồng, Mã gia Phi Thúy sơn chúng ta đã không còn như năm xưa, một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ phỏng chừng không giúp được gì.

Thấy y không hề đề cập tới việc trừng phạt tu sĩ mạo phạm mình, lại tỏ ra khinh thường

Vũ La, Mã Hồng cảm thấy không vui, sắc mặt nghiêm nghị:

- Mã Lăng Thiên, luyện bảo chế khí không chỉ đơn thuần dựa vào tu vi. Tuy rằng cảnh giới tu vi của Vũ Đại nhân không cao, nhưng tay nghề luyện khí cũng không thấp, ta tốn công không ít mới có thể mới được Vũ Đại nhân.

Mã Lăng Thiên nở một nụ cười khẩy, ánh mắt trào phúng quét nhìn Vũ La cùng Mã Hồng, thờ ơ khoát tay:

- Nếu đã là như vậy, hãy theo ta vào đi.

Mã Hồng nhất thời tức giận vô cùng, đây là thái độ gì vậy? Lão tử có ý tốt, cầu thượng ti trực tiếp tới giúp các ngươi, vì sao giống như chúng ta tới cầu các ngươi vậy?

Vũ La vốn muốn khuyên nhủ Mã Hồng cùng thân nhân của y vài lời, nhưng thấy thái độ của Mã Lăng Thiên như vậy, cảm thấy không cần phải nói.

Hai người tức tối đầy bụng, theo tính tình của Vũ La, chắc chắn là phất áo rời đi. Tính tình Mã Hồng cũng không tốt đẹp gì, cũng định rời đi, thế nhưng đúng lúc này, một vị lão nhân thở hồng hộc bay tới, vừa nhìn thấy Mã Hồng nhất thời mừng rỡ:

- Hồng thiếu gia, ngươi đã đến rồi sao, thật là tốt quá. Đi, theo ta tới bái tế phần mộ chủ nhân trước đã...

Mã Hồng vội vàng chạy tới đỡ lão:

- Phúc bá...

Nếu đã tới Phi Thúy sơn mà không tới phần mộ Mã Hồng Đào bái tế một phen, quả thật cũng không thể nào chấp nhận được. Mã Hồng và Vũ La cố gắng nhẫn nhịn, theo Phúc bá vào trong.

Bọn họ còn chưa đi xa, chợt nghe Mã Lăng Thiên khen ngợi tên tu sĩ mạo phạm bọn họ phía sau:

- Ngươi làm rất tốt, rất có trách nhiệm, sau này cứ tiếp tục như vậy.

Tên tu sĩ nọ mừng rỡ:

- Đa tạ Tam lão gia.

Phúc bá nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mã Hồng và Vũ La, khe khẽ thở dài:

- Hồng thiếu gia, coi như ngươi vì lão gia đi.

Phúc bá nhìn Mã Lăng Thiên phía sau, nói tiếp:

- Mấy hôm nay mấy vị thiếu gia cũng đã bị bức cho nóng nảy, ngươi cũng đừng trách bọn họ. Mấy người vừa rồi chính là Đại sư luyện khí mà Tam thiếu gia đặc biệt ra ngoài mời về, đây đã là đợt thứ năm.

Vũ La thầm nghĩ, khó trách những người đó nghe được tu vi của mình chỉ là cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ, lại lộ ra nụ cười sung sướng như vậy, thì ra là bớt đi được một đối thủ cạnh tranh.

Mã Hồng cau mày hỏi:

- Thật sự phiền phức vậy sao?

Phúc bá nhìn thoáng qua Vũ La bên cạnh, cũng không nói rõ:

- Lão già như ta hiện tại đã trở thành vô dụng. Các vị thiếu gia có chuyện gì đều thương lượng với tâm phúc của người ta, ta không biết được gì nhiều. Bất quá lần này xem ra thật sự là phiền phức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.