Chương trước
Chương sau
Đại Chu Nhân Hoàng vừa xem xong một quyển tấu chương, chợt có nội thị tiến đến bẩm báo, có Cát Tiên Quan cầu kiến, Nhân Hoàng cũng có thể đoán được là chuyện gì, bèn thản nhiên nói:

- Mời vào đây đi.

Cát Tiên Quan vừa tiến đến, sau khi quỳ xuống bèn khẩn cấp nói:

- Bệ hạ, thứ cho lão thần vô lễ, tuy rằng những người bên ngoài kiêu ngạo thật, nhưng chúng ta không thể chọc giận bọn họ. Bệ hạ sủng ái Băng Ca Công chúa bao nhiêu năm qua, nhưng lần này không thể để cho nàng gây chuyện, phải giao người kia ra ngoài, Bất kể hắn có lai lịch thế nào, cũng không có khả năng ngăn cản được đệ tử Cửu Đại Thiên Môn.

Nhân Hoàng vừa muốn nói, bỗng nhiên trên bầu trời đế đô xảy ra chấn động.

Cát Tiên Quan cảm giác rất rõ ràng, Nhân Hoàng tu luyện long mạch đại thành, cũng có thể phát hiện.

- Đi, theo trẫm đi ra ngoài xem.

Hai người từ trong điện đi ra, lập tức nhìn thấy trên trời có một lâu thuyền huy hoàng cao năm tầng đang chậm rãi hạ xuống. Trên lâu thuyền xổ ra chín dải băng, xuyên qua Bích Cương Lưu Ly Tráo.

Quách Hiểu đã sớm đoán được Đồng trưởng lão sẽ tới đây, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy. Y vẫn không hề kinh hoàng, Đồng trưởng lão chính là người Long Hổ sơn, nếu lão biết được lợi hại, nhất định sẽ đứng về phía mình.

Quách Hiểu cước đạp hư không, tung mình bay lên hỏi:

- Phải chăng người tới là Đồng tiền bối?

Giọng Đồng trưởng lão tử trong lâu thuyền vọng ra:

- Quách Hiểu ôi Quách Hiểu, ngươi quả thật đã làm mất hết thể diện Long Hổ sơn. Bọn ngươi muốn giết người đoạt bảo, làm như vậy chẳng khác gì cường đạo, ngươi có thể làm gì được chứ?

Tuy rằng môn phái của Đồng trưởng lão phụ thuộc vào Long Hổ sơn, nhưng dù sao lão cũng là trưởng lão của Trưởng Lão hội, Quách Hiểu cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể thấp giọng nói:

- Đồng tiền bối, vãn bối có ẩn tình khác muốn bẩm báo, có thể cho vãn bối lên lâu thuyền rồi hãy nói được chăng?

- Không cần nữa!

Một giọng nói uy nghiêm bất chợt vang lên, Quách Hiểu run lên bần bật, cuống quít vén áo quỳ sụp xuống:

- Đệ tử Long Hổ sơn Quách Hiểu, cung nghênh Chưởng môn sư tổ,

Thanh âm nọ vẫn vang lên, Chưởng môn Long Hổ sơn vẫn không lộ diện:

- Quách Hiểu, từ giờ trở đi, ngươi đã không còn là đệ tử Long Hổ sơn ta nữa, bản tọa trục xuất ngươi khỏi môn phái. Tất cả công pháp, pháp bảo, linh đan của Long Hổ sơn trên người ngươi, Đồng sư đệ sẽ thu hồi.

Quách Hiểu lập tức choáng váng, y không thể ngờ rằng sẽ đi tới kết cục này, lập tức tru tréo lên như đã hóa điên:

- Sư tổ, sư tổ, tiểu tử nọ bất quá chỉ là một tên ngục tốt mà thôi, cho dù đệ tử có giết chết hắn thì đã sao? Trên người hắn còn có truyền thừa của Thiên Nhai, nếu như chiếm được, Long Hổ sơn ta nhất định phát dương quang đại...

Quách Hiểu không biết nội tình chân thật của Vũ La, nhưng Đồng trưởng lão biết. Sau khi lão nhận được ngọc bài truyền âm của Vũ La, lập tức bẩm báo chỗ dựa sau lưng của mình là Chưởng môn Long Hổ sơn.

Vũ La chỉ vừa mới bắt đầu luyện tập chế phù, đã có thể luyện chế ra một đạo linh phù giải độc cực khó chỉ trong hai canh giờ. Cho dù là vài vị phù sư đỉnh phong trên Tu Chân Giới hiện tại, cũng không ai có thể làm được.

Hơn nữa chuyện Quách Hiểu ám toán Vũ La đã bại lộ, chắc chắn không có cách nào tiếp tục che giấu, Chưởng môn Long Hổ sơn cũng vô cùng quyết đoán, lập tức quyết định từ bỏ Quách Hiểu, để sửa chữa quan hệ với Vũ La.

Quách Hiểu quả thật là do Long Hổ sơn dụng tâm bồi dưỡng, nhưng môn phái như Long Hổ sơn không hề đặt tất cả trứng vào cùng một rổ, Quách Hiểu bất quá chỉ là một nhân vật bị đẩy lên đài, nhân vật như hắn trong Long Hổ sơn cả ngoài sáng lẫn trong tối có tới mấy người, giết đi một Quách Hiểu cũng không ảnh hưởng gì.

- Khốn kiếp!

Thanh âm nọ lộ vẻ giận dữ:

- Không ngờ Long Hổ sơn ta lại dạy ra một tên đệ tử như ngươi vậy, bản tọa vô cùng xấu hổ với liệt tổ liệt tông Long Hổ sơn, Đồng sư đệ, chưa động thủ còn đợi bao giờ?

Đồng trưởng lão dù sao cũng là người Long Hổ sơn, Quách Hiểu làm như vậy đã khiến cho thể diện Long Hổ sơn mất sạch, chỉ thấy trên lâu thuyền bay ra một đạo linh phù trong suốt, thoáng chuyển giữa không trung, Một đạo kim quang như sợi dây thừng từ trong đó bay ra, soạt một tiếng đã trói gô Quách Hiểu lại.

Một cây ngân châm bay xuống, đâm vào Mi Tâm Quách Hiểu, nháy mắt khuấy nát kinh mạch trong cơ thể y, một thân tu vi đã bị phế đi hết tám, chín thành.

Đồng trưởng lão lại đánh ra một đạo pháp quyết, Bích Cương Lưu Ly Tráo phủ khắp bầu trời đế đô lập tức co rút lại thành một cụm mây to bằng nắm tay, bay trở vào trong lâu thuyền.

Đối thoại giữa bọn họ, Nhân Hoàng và Cát Tiên Quan nghe được rất rõ ràng.

Nhân Hoàng dù có hiểu biết về Tu Chân Giới, nhưng cũng không sâu lắm.

Cát Tiên Quan lại sợ tới mức run rẩy toàn thân, rốt cục Băng Ca Công chúa che chở cho người nào, ngay cả Đồng trưởng lão của Trưởng Lão hội phải đích thân tới đây, thậm chí kinh động cả Chưởng môn Long Hổ sơn?

chưởng giáo chân nhân trục xuất Quách Hiểu ra khỏi môn tường, nhìn bề ngoài là vì danh dự của Long Hổ sơn, nhưng Cát Tiên Quan đã sống trên trăm năm, tự nhiên thừa sức nhìn ra, Chưởng môn Long Hổ sơn làm như vậy thật ra là vì muốn dẹp yên lửa giận của người mà Băng Ca Công chúa che chở.

Lúc này lão mới cảm thấy kính sợ Vũ La, vừa rồi còn nhận định Vũ La không thể ngăn cản Cửu Đại Thiên Môn, lại không ngờ Cửu Đại Thiên Môn muốn lấy lòng Vũ La.

trong mắt tán tu như lão, Cửu Đại Thiên Môn cũng giống như thần thánh. Hôm nay gặp được đã làm đảo lộn hoàn toàn hình ảnh Cửu Đại Thiên Môn trên cao chót vót trong lòng lão, khiến cho lão cảm thấy bàng hoàng ngơ ngác.

nhưng như vậy vẫn chưa xong. Sau lâu thuyền huy hoàng kia, chợt có một màng hỏa vân màu vàng từ phía nam cuồn cuộn bay tới, chỉ trong thoáng chốc, cả thiên địa tràn ngập sắc vàng, hào quang rực rỡ.

Trên màng hỏa vân kia có ba ngàn chiến xa bằng thép, mỗi một chiến xa do một con Tê ngưu toàn thân toát ra ánh lửa rực rỡ kéo, Trên mỗi chiến xa có một người điều khiển, một người cầm giáo, thân khoác trọng giáp, sát khí đằng đằng.

Cát Tiên Quan thấy vậy hoảng sợ. Vừa rồi lâu thuyền năm tầng của Đồng trưởng lão cũng đã kinh người, hỏa vân trăm mẫu, ba ngàn chiến xa này lại càng đáng sợ hơn.

Hỏa Vân Chiến Xa trận của Chu gia ở Chung Nam sơn!

Vừa rồi Chưởng môn Long Hổ sơn chỉ dùng truyền âm cách không, chân thân không có tới, nhưng lần này Chu gia gióng trống khua chiêng, ngay cả Hỏa Vân Chiến Xa trận căn bản nhất của Chu gia cũng xuất động.

Chu Thanh Giang chính là nhân vật ngang hàng với Chưởng môn Chung Nam sơn.

Trên chiến xa dẫn đầu ba ngàn chiến xa, một viên đại tướng lưng hùm vai gấu, thân khoác trọng giáp màu vàng nhạt, tay cầm một thanh giáo đen. Lúc y múa may giáo này, lập tức phát ra những tia lửa màu vàng nhạt xung quanh, hóa thành hình hỏa điêu, hỏa xà, hỏa sư, hỏa long bay lượn từ cao xuống thấp.

Người nọ giở mặt nạ bảo vệ lên, chính là lão Nhị Chu Hoành của Chu gia.

Y đứng trên chiến xa, khẽ run giáo trên tay một cái, một tiếng keng vang lên đinh tai nhức óc:

- Lũ chuột to gan, dám ám toán muội phu ta, quả thật chán sống rồi, Bao vây tất cả cho ta, không cho tên nào chạy thoát!

Sáu ngàn giáp sĩ trên ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa trận đồng thanh tuân lệnh, thanh âm chấn động trời cao, chỉ trong thoáng chốc đã bao vây một xung quanh đế đô.

Đám tu sĩ đồng bọn Quách Hiểu trợn tròn mắt, không ngờ tiểu tử này lại có chỗ dựa to lớn như vậy, là muội phu của Chu Hoành.

Vốn bọn chúng cho rằng dù có xảy ra chuyện gì, cũng đã có Long Hổ sơn, nhưng không ngờ Chưởng môn Long Hổ sơn đã trục xuất Quách Hiểu ra khỏi môn phái. Quách Hiểu chính là đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của Long Hổ sơn, hao tốn không biết bao nhiêu tài nguyên, nói bỏ là bỏ, chỉ có thể nói rằng tên tiểu tử Vũ La kia có giá trị còn cao hơn Quách Hiểu rất nhiều.

Hiện tại lại xuất hiện thêm một Chu gia, trong lòng bọn chúng nhất thời cảm thấy vô cùng lo lắng, e rằng lần này mình đã húc đầu vào vách sắt.

Vũ La nằm trên giường, Chu Thanh Băng ngồi một bên, Lần này Chu Hoành dẫn theo ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa của mình tới, chính là vì muốn cho khắp cả thiên hạ đều biết, Chu gia vô cùng coi trọng nữ tế Vũ La của bọn họ. Ai muốn động tới hắn, vậy phải qua cửa của Hỏa Vân Chiến Xa trận của Chu gia trước đã. Cho nên Chu Hoành vừa tới đây, đã kêu lên rất to như vậy, Chu Thanh Băng nghe thấy, không khỏi liếc Vũ La một cái, Vũ La cười khổ không thôi:

- Đệ cũng không có thừa nhận...

Chu Hoành cũng là do Vũ La dùng ngọc bài truyền âm gọi tới. Dù sao Đồng trưởng lão cũng là người của Long Hổ sơn, Vũ La cảm thấy không được yên tâm.

ánh mắt Nhân Hoàng trở nên thâm thúy, lão không hiểu nhiều về tình thế Tu Chân Giới, nhưng có thể biết lâu thuyền thật lớn có thể bay trên không, hỏa vân trăm mẫu, ba ngàn chiến xa, những thứ này cũng không phải người bình thường có thể sai sử được. Lần này Băng nhi đã cho mình một niềm vui bất ngờ, người nọ đã nói sẽ bảo vệ tính mạng của con cháu trực hệ Đại Chu, hẳn không phải nói ngoa.

Cát Tiên Quan há hốc mồm, hoàn toàn không thèm để ý tới hình ảnh của Tiên Quan do triều đình sắc phong, sắc mặt đờ đẫn, bàng hoàng ngơ ngác.

Nếu vừa rồi Nhân Hoàng thật sự nghe theo đề nghị của lão, giao Vũ La ra, hiện tại những người này tới đây, e rằng sẽ hủy diệt đế đô Đại Chu.

Ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa trận gào thét, lại có vô số kiếm quang từ bốn phương tám hướng ập tới, Một cung điện bạch ngọc từ trên trời bay tới, bay đến trên đỉnh hoành cung, dần dần bành trướng, mãi đến khi to bằng hoàng cung mới dừng lại.

Văn án, Thái Sư ỷ, văn phòng tứ bảo tự động bay tới quảng trường rộng rãi trước cung điện, Lúc này mới có một người từ bên trong ung dung bước ra, gõ mạnh kinh đường mộc (dụng cụ giữ trật tự trong pháp đường) lên bàn:

- Thẩm Phán Đình xử án hiện trường, chúng bộ đầu ở đâu?

Trong đám kiếm quang xung quanh lập tức vang lên những thanh âm hết sức nhịp nhàng:

- Có thuộc hạ.

Trên cung điện bạch ngọc này chính là một trong ba đại Phán Quan của Thẩm Phán Đình, Thân Đồ Nghĩa, thiết diện vô tư, tuyệt không thiên vị.

- Bắt phạm nhân tới đây, nếu để sót tên nào, cứ các ngươi mà hỏi tội!

- Tuân mệnh!

Vô số kiếm quang ào ào hạ xuống, bên ngoài đế đô một trận chó chạy gà bay, đám tu sĩ này cũng bất phàm, sao chịu buông tay chịu trói.

Thân Đồ Nghĩa lạnh lùng nói:

- kẻ nào dám phản kháng, môn phái mắc tội liên đới!

Vừa nghe như vậy, các tu sĩ sững sờ. Tội liên đới bị khép vào hình phạt tàn khốc, Thẩm Phán Đình hiếm khi khinh suất vận dụng, nhưng một khi vận dụng, sẽ không ai dám mạo phạm.

Tội liên đới vừa được Thân Đồ Nghĩa ban ra, những người này nhất thời tuyệt vọng. Đến chết bọn chúng cũng không hiểu được, chỉ là một tên ngục tốt nho nhỏ, không hiểu vì sao Thân Đồ Nghĩa vận dụng tới hình phạt tàn khốc cỡ này.

Không bao lâu sau, tất cả những kẻ tham gia vây công Vũ La đã bị bắt về quy án.

Thân Đồ Nghĩa phán xử đương trường, mười phần mau lẹ, nháy mắt đã định xong một phạm nhân tử tội.

- Chém đầu hành quyết!

- Khai... trảm...

Một tiếng ngân nga lạnh lùng kéo dài, phiêu đãng trên bầu trời đế đô, Giữa không trung, một luồng lôi quang màu đỏ máu từ xa chạy như điên mà đến, ầm một tiếng nổ giữa bầu trời đế đô. Một đài cao đúc bằng thanh đồng, trên đó đầy dấu vết của đao phủ xuất hiện. Trên đài là ba thanh cự đao, có chuôi hình rồng, chuôi hình giao, chuôi hình rắn, xếp thành một hàng.

Một sợi xích từ trên đài cao buông xuống, bắt lấy tên phạm nhân bị phán tử hình lên.

Trên vị trí cao nhất của đài, Cốc Thương ngồi chễm chệ, rút một chiếc thẻ ngọc trong ống trước mặt ném xuống, thản nhiên nói:

- Chém!

Một tên đao phủ tiến lên, tung cước đá tên phạm nhân kia quỳ rạp xuống đất, rút lấy thanh đao chuôi hình rắn bên cạnh ra. Thẻ ngọc do Cốc Thương ném xuống vẫn đang quay cuồng rơi xuống giữa không trung, mắt thấy sắp sửa chạm đất. Lúc này đao trong tay đao phủ cũng chém xuống, phập một tiếng, thủ cấp lăn ra.

Keng... Thẻ ngọc kia chạm đất hầu như cùng lúc với thủ cấp.

Thẻ ngọc nảy lên hai cái, thủ cấp lăn ra thật xa.

Miệng rắn ở chuôi đao chợt há ra hít sâu một hơi, nguyên hồn của phạm nhân nọ cũng bị nuốt chửng.

Thân Đồ Nghĩa xử án thật nhanh, chỉ trong nửa ngày, hàng chục tu sĩ tham dự quá nửa bị phán trảm, hành quyết đương trường, Ngự Trảm Đài của Cốc Thương vừa lập ra đã có lợi nhuận, liên trảm hai mươi ba người.

Số tu sĩ còn lại bị phán nhốt vào Nhược Lô Ngục, trọn đời không được thả.

Vào Nhược Lô Ngục chính là địa bàn của Vũ La, kết cục những tên này ra sao có thể tưởng tượng được.

Ngày hôm ấy đế đô gió giục mây vần, Ngự Trảm Đài chém tới nỗi đầy trời màu máu. Dân chúng đế đô thấy vậy cả kinh, bối rối không biết làm gì, sợ rằng các vị Tiên Nhân đang bay trên trời đột nhiên không vui, một kiếm bay tới lấy mạng của mình.

Đám quan lại Đại Chu phạm pháp không ngừng thắp hương lễ bái, sợ rằng đám Tiên Nhân này hiển linh hạ giới, sẽ trừng phạt mình.

Đại Chu Nhân Hoàng cảm thấy an lòng, A Băng của trẫm quả nhiên không làm cho trầm thất vọng. Chuyện này ban đầu nhìn như buôn bán lỗ vốn, không ngờ bên trong ẩn giấu huyền cơ.

Cát Tiên Quan phập phồng lo sợ trong lòng, ngày càng cảm thấy bất an. Giết một lượt hai mươi ba mạng, bao gồm cả tên Quách Hiểu kia, đây là chuyện hung tàn tới mức nào? Lúc trước mình khuyên Nhân Hoàng giao Vũ La ra ngoài, nếu chuyện này bị Băng Ca Công chúa báo cho Vũ La biết, hắn muốn giết mình nhẹ nhàng như ăn điểm tâm sáng mà thôi.

Trong lòng Cát Tiên Quan vô cùng không nỡ bỏ địa vị Tiên Quan Đại Chu này. Dù sao sau khi phò trợ hoàng thất, tu vi của lão ngày càng tinh tiến, ích lợi nhiều hơn, nhưng tính đi tính lại, không gì quan trọng bằng mạng già này...

Cát Tiên Quan ra khỏi hoàng cung, thi triển pháp thuật thình lình biến mất, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không dám xuất hiện nữa.

Chuyện này gây ra chấn động rất lớn trong tầng lớp cao cấp của phe Chính đạo Tu Chân Giới, khiến cho không ít người chưa từng nghe qua cái tên Vũ La, hiện tại đều biết tới thiếu niên này, chỉ là nguyên nhân vì sao chỉ vì một tên ngục tốt nho nhỏ, lại hội tụ cả ba thế lực lớn kéo tới đế đô, giết một hơi hai mươi ba thanh niên tài tuấn, chuyện này không nhiều người biết.

Mà chuyện này chấn động như vậy, nhưng bị Cửu Đại Thiên Môn cố ý hạn chế ở tầng cao, không cho truyền xuống.

Mặc dù xử án coi như công bằng, nhưng dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, số môn phái liên lụy trong đó rất nhiều, tự nhiên Cửu Đại Thiên Môn không muốn vạch áo cho người xem lưng.

Còn thế tục, mặc cho bọn họ nói thế nào cũng được, tu sĩ chân chính ít có người nào quan tâm thế tục, đương nhiên tin tức sẽ không lọt vào tai họ.

Cốc Thương giết một hơi hai mươi ba mạng, nhìn bề ngoài như giúp Vũ La, trên thực tế cũng mượn chuyện Vũ La lần này để lập uy cho Ngự Trảm Đài của y mới vừa thành lập.

Chuyện này làm cho Vũ La cười khổ không thôi, nhưng lúc ấy Chu Hoành đứng trên chiến xa bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường:

- Cốc lão đầu này tính toán giỏi thật, hừ...

Y vừa tuyên bố Vũ La là muội phu của mình, lão già này đã đằng đằng sát khí xông tới, có ý gì đây?

Tuy rằng thiên hạ đồn đãi Cốc Thương không thích con rể Vũ La, nhưng Chu Hoành cũng không khỏi mắng thầm vài câu.

Lâu thuyền năm tầng, ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa trận đều dừng trên bầu trời đế đô. Sau khi xử án xong, Thẩm Phán Đình và Ngự Trảm Đài rời đi, Đồng trưởng lão nhân cơ hội này hàn gắn quan hệ với Vũ La, Chu Hoành cũng tranh thủ nói tốt cho muội muội mình vài lời với Vũ La.

Tuy rằng Thân Đồ Nghĩa đã đi, nhưng dù sao Vũ La cũng là thuộc hạ của lão trên danh nghĩa, Cho nên trước khi đi còn phái Thư Bộ bên mình tới thăm hỏi Vũ La một phen, để lại một ít đan dược, ngọc túy, sau đó mới rời khỏi.

Đồng trưởng lão tiến vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Vũ La tức giận tới nỗi giậm chân:

- Tên khốn Quách Hiểu này, thanh danh một đời của Long Hổ sơn đã chôn vùi trong tay ngươi... ôi...

Lời này hứa hẹn biết bao lợi lộc của Long Hổ sơn, bất quá Vũ La cũng không để ý. Hắn biết rõ nhất định Quách Hiểu tự ý chủ trương, chuyện như vậy không thể nào là do môn phái ra chỉ thị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.