Chương trước
Chương sau
Ba vòng thần quang của Nhạc Chấn Sơn Hà đã khuếch tán ra bao phủ cả lôi đài. Bên trong phạm vi của thần quang có thể mơ hồ nhìn thấy một ngọn núi hết sức khổng lồ, đang từ trên cao ép xuống.

Trong phạm vi thần quang, tất cả đối thủ của Cao Hồng giống như lưng cõng một ngọn núi chiến đấu cùng y.

Thác Bạt Thao Thiên vẫn ung dung không hề tỏ ra sợ hãi, dáng người thẳng đứng như ngọn cổ tùng nguy nga. Chợt y thét dài, hào quang màu xanh của Tê Thần Lực ngưng kết thành một tầng quang giáp màu xanh nhạt, bảo vệ cho mình.

Tê Thần Lực và Nhạc Chấn Sơn Hà cùng là Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm hạ, lực lượng cân bằng cho nên triệt tiêu lẫn nhau.

Cao Hồng cười lạnh một tiếng, Lôi Đế chiến phủ cùng Hổ Lao cự thuẫn trong tay va chạm ầm ầm, giống như tiếng sấm, như muốn chấn cho lôi đài dưới chân tan tác thành nhiều mãnh.

Cao Hồng tựa như một người khổng lồ thời viễn cổ, vung binh khí khổng lồ trong tay xông về phía Thác Bạt Thao Thiên.

Mọi người xung quanh vạn phần không ngờ hôm nay mình có thể nhìn thấy hai Thiên Mệnh Thần Phù quyết đấu, nhất thời theo dõi chăm chú say mê, vô cùng hâm mộ,chỉ có Vũ La bĩu môi chê bai:

- Đúng là hai tên trâu bò, Thiên Mệnh Thần Phù không phải sử dụng như các ngươi...

Giọng hắn không lớn, nhưng đủ cho hai người trên lôi đài nghe thấy, Thác Bạt Thao Thiên tự nhiên không để ý, nhưng Cao Hồng đã nhịn Vũ La mấy lần, rốt cục lần này không nhịn được nữa, bỏ mặc Thác Bạt Thao Thiên vọt tới bên cạnh lôi đài, vung Lôi Đế chiến phủ khổng lồ trong tay lên, hung hăng chỉ Vũ La thóa mạ:

- Tên khốn này câm miệng lại cho ta, ai chẳng biết Thiên Mệnh Thần Phù cần có linh phù phối hợp tạo thành phù trận mới có thể đạt tới uy lực lớn nhất, ngươi khoe khoang gì chứ, linh phù khó kiếm, nếu như ngươi có bản lãnh, vậy hãy cho bằng hữu ngươi mấy đạo linh phù tạo thành phù trận, Nếu ngươi không có, còn ở nơi này nói nhăng nói càn, lão tử sẽ giáng một búa chẻ đầu ngươi.

Vũ La bật cười ha hả:

- Không còn giả dạng cao thủ âm trầm nữa rồi sao? Ta đã nói rồi, bằng vào chút bản lãnh mèo quào của ngươi làm sao có thể trở thành đại cao thủ được, chẳng lẽ lời này là sai sao?

- Tiểu tử ngông cuồng, muốn chết...

Cao Hồng tức tối tới nỗi bất chấp tất cả, vừa định nhảy xuống lôi đài, lúc này sau lưng y thình lình truyền đến một trận sát khí lạnh thấu xương, Cao Hồng giật thót mình một cái, lúc này mới nhớ ra đối thủ của mình là Thác Bạt Thao Thiên.

Y xoay người lại đối mặt Thác Bạt Thao Thiên, nhe răng cười gằn:

- ngươi muốn giải vây cho bằng hữu ư? Hừ, đáng tiếc ngươi thật là cổ hủ, bằng hữu của ngươi tìm mọi cách chọc giận ta, chỉ là vì một cơ hội ta quay lưng lại với ngươi như vừa rồi. Thế nhưng ngươi lại bỏ qua cơ hội này một cách dễ dàng như vậy, từ nay trở đi, ngươi không còn cơ hội đánh bại ta.

Linh nguyên quanh thân Cao Hồng sôi sục, thúc đẩy những phiến chiến giáp cổ đồng va chạm vào nhau kêu lên loảng xoảng, Một cỗ cơn trốt xoáy cuồng bạo hình thành bên ngoài thân thể y, thực lực cảnh giới Đạo cảnh Dưỡng Nguyên hoàn toàn bạo phát, áp chế Thác Bạt Thao Thiên chặt chẽ vô cùng.

Thật ra Cao Hồng không trẻ như bề ngoài, trên thực tế năm nay y đã sáu mươi chín tuổi. Trước kia không ai nghe thấy tên tuổi y, chỉ là một tiểu tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất nho nhỏ, địa vị trong môn phái rất thấp, không được coi trọng.

Mười năm trước, Cao Hồng vào núi một chuyến, bất ngờ phát hiện ra một đạo Thiên Mệnh Thần Phù Nhạc Chấn Sơn Hà. Thuộc tính của đạo Thiên Mệnh Thần Phù này vừa khéo phù hợp với tính tình, tư chất của Cao Hồng, Cao Hồng như gặp thần trợ giúp, trong thời gian mười năm đột phá liên tục, đạt tới cảnh giới Đạo cảnh Dưỡng Nguyên.

Cao Hồng cũng trở thành đệ nhất cao thủ trong môn phái, giết chết Chưởng môn, tự mình tiếp quản môn phái. Trong thời gian qua, nhờ vào Nhạc Chấn Sơn Hà, y chinh phạt xung quanh, giúp cho môn phái của mình phát triển không ngừng.

Vi Phụng Hiếu nhìn trúng Thiên Mệnh Thần Phù của Cao Hồng. Tuy rằng hiện tại môn phái Cao Hồng chưa có bao nhiêu thực lực, nhưng có được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, có nghĩa tiềm năng vô hạn, nếu có thời gian, nói không chừng Cao Hồng cũng có thể trở thành Đại Năng.

Thật ra theo tính cách mắt mọc trên trán của người Thanh Ngọc cung, dù là gả Vi Thanh Thanh cho Cao Hồng cũng chính là hạ mình gả cho. Chẳng qua điều này là vì tự người Thanh Ngọc cung cho rằng mình siêu phàm, thật ra tất cả môn phái có thực lực chân chính trên Tu Chân Giới đều coi thường Thanh Ngọc cung, tự nhiên không ai chịu cưới Vi Thanh Thanh.

huống chi năm xưa các nhân vật tiền bối đời trước Tu Chân Giới đều biết rõ ràng, hiện tại Vi Thanh Thanh muốn từ hôn, loại nữ nhân như vậy không ai thèm cả.

Cho nên chọn tới chọn lui, chỉ còn có Cao Hồng là cao giá nhất.

Cao Hồng cũng nóng lòng khuếch trương thực lực của chính mình. huống chi có thể chiếm hữu một nữ nhân, tội gì không làm?

Cao Hồng chẳng qua cũng nhờ chó ngáp phải ruồi, lấy được Nhạc Chấn Sơn Hà, nhưng muốn có được linh phù, vậy phải kết giao cùng phù sư, cho dù là phù sư không có phẩm cấp, một môn phái nhất đẳng cũng phải thờ phụng, Cao Hồng không có bản lãnh kết giao phù sư, tự nhiên mỗi lần chiến đấu, cũng chỉ có thể sử dụng Nhạc Chấn Sơn Hà một cách đơn giản như vậy.

- Hừ, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử...

Vũ La lại châm chọc một tiếng, không thèm để ý tới Cao Hồng, nhìn Thác Bạt Thao Thiên vẫy tay:

- Thao Thiên, ngươi tới đây.

Thác Bạt Thao Thiên lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Ta đang ở trên lôi đài, không phải dưới lôi đài, không thể tùy tiện đi lại được.

Vũ La cười nói:

- Vừa rồi ngươi không đánh lén Cao Hồng, y tự cho mình là cao nhân, hẳn là sẽ không lấy oán trả ơn, yên tâm đi, lại đây.

Nếu Cao Hồng không biết liêm sỉ thừa dịp ra tay, Vũ La sẽ nhân cơ hội này sửa trị y một phen, vốn hắn đã cảm thấy không hài lòng tên này.

Thác Bạt Thao Thiên liếc nhìn Cao Hồng một cái, sau đó bước tới, quả nhiên Cao Hồng tự thị thân phận, không có ra tay,

Vũ La khoa tay múa chân:

- ngươi còn nhớ quy luật vận hành Ngũ Hành Trường Phù Trận hay không? Nếu không nhớ, ta sẽ nói qua cho ngươi.

Thác Bạt Thao Thiên gật gật đầu:

- Ta nhớ rõ.

An Tích Linh thấy vậy căm tức lên tiếng nói:

- Vũ La, cho dù ngươi có bản lãnh kéo dài thời gian, Thác Bạt Thao Thiên cũng không tránh khỏi trận chiến này, chỉ là chết sớm hay muộn một chút, cần gì phải làm như vậy? ngươi bày trò Ngũ Hành Trường Phù Trận gì đó, chẳng lẽ ngươi là phù sư, có được bốn đạo linh phù có thể phối hợp tốt cho Thác Bạt Thao Thiên ư?

Người xung quanh cười to ồn ào, hiển nhiên không ai cho rằng Vũ La là một vị phù sư.

Vũ La cũng không trả lời, chỉ nói vài câu cùng Thác Bạt Thao Thiên, thấy Thác Bạt Thao Thiên đã nắm rõ quy luật vận hành Ngũ Hành Trường Phù Trận, bèn gật gật đầu, lấy từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra bốn đạo linh phù xanh biếc.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, kể cả Chu Thanh cùng Diệp Thanh Quả đứng bên cạnh Vũ La.

Bốn đạo linh phù, hơn nữa nhìn qua đã biết là một bộ, chỉ cần có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù là có thể tạo thành một bộ phù trận, không cần lo lắng không phù hợp thuộc tính.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trên đời này có kẻ ngu như vậy sao, lấy ra cả một bộ linh phù tặng cho người khác, sao không để lại cho mình sử dụng?

Chuyện này chỉ có một khả năng, người này quả thật là một vị phù sư, có thể chế tạo ra một bộ linh phù, vậy cũng có thể chế tạo ra bộ linh phù thứ hai.

Phù sư!

ánh mắt mọi người nhìn Vũ La lập tức thay đổi, vạn lần không ngờ một thiếu niên nhìn qua không có gì là nổi bật, lại là phù sư Đại nhân cao quý, Ai nấy nhìn bốn đạo linh phù xanh biếc trong tay Thác Bạt Thao Thiên, tỏ ra ghen tị vô cùng, nhìn sang Vũ La, ánh mắt bọn họ đã tràn ngập thần sắc muốn lấy lòng nịnh bợ.

Vũ La lại làm như không thấy.

ở đây trừ Vũ La ra, kẻ duy nhất có thái độ bình thường chỉ có Thác Bạt Thao Thiên.

Mãnh tướng tuyệt thế này ruột để ngoài da, huống chi y cùng Vũ La là huynh đệ, bốn đạo linh phù trân quý thật, nhưng tặng cho huynh đệ mình, còn khách sáo gì chứ?

Nếu đổi lại là Thác Bạt Thao Thiên, nếu Vũ La cần tới, cho dù là tính mệnh này, Thác Bạt Thao Thiên cũng tặng mà không chút cau mày.

Y thu lấy bốn đạo linh phù, nói với Vũ La:

- Được rồi, ngươi chờ đó, để ta đánh cho con trâu này nằm sấp, sau đó chúng ta sẽ xuống núi uống rượu.

Vũ La vội vàng kéo Chu Thanh bên cạnh:

- Chu huynh cũng cùng đi nhé?

Chu Thanh đỏ bừng mặt, tuy rằng có hơi kháng cự, nhưng không mở miệng chối từ.

Vũ La đã thầm tính toán trong lòng, tối nay sẽ ném hai kẻ quá chén này vào chung một phòng, mình cũng chỉ có thể giúp Thác Bạt Thao Thiên bao nhiêu đó mà thôi. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ hơi ác một chút. Lòng dạ Chu Thanh còn hết sức ngây thơ, nói sao cũng không thể không phân trắng đen phải trái, làm ra chuyện tổn hại đến danh tiết thiếu nữ người ta như vậy được.

Trên lôi đài, lúc này tình thế đã đảo ngược nhanh chóng, vốn Cao Hồng chiếm thế thượng phong, hiện tại không được ai coi trọng nữa, Thác Bạt Thao Thiên vừa vung tay, Tê Thần Lực màu xanh lá cây bay lên, lập tức bốn đạo linh phù màu xanh biếc xoay quanh Tê Thần Lực, linh khí kết nối với nhau, mỗi đạo chiếm một thuộc tính Ngũ Hành, Phù trận vừa thành, lập tức có một cỗ khí tức hung hãn bùng lên vô cùng đáng sợ, thình lình hóa thành một cột sáng to chừng mười trượng, thẳng tận mây xanh, khuấy động tầng mây Vô Hồi sơn chuyển động tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.

Tuy rằng ban đầu mọi người nhận ra Vũ La là phù sư, nhưng thấy tuổi tác của hắn như vậy, ai nấy cho rằng bất quá chỉ là một phù sư chưa có đẳng cấp, Bốn đạo linh phù này chưa chắc gì đã đạt tới cửu phẩm.

nhưng phù trận vừa thành, uy lực của linh phù hoàn toàn bạo phát, phối hợp với Tê Thần Lực hình thành một Ngũ Hành Trường Phù Trận bình thường, nhưng lại bao trùm cả ngọn núi của Cao Hồng.

sắc mặt Vi Phụng Hiếu đại biến:

- E rằng chính là linh phù bát phẩm trung, tiểu tử... tiểu tử này là một phù sư bát phẩm chân chính!

Mọi người Thanh Ngọc cung nghe vậy vô cùng chấn động, tuổi còn trẻ như vậy đã là phù sư bát phẩm, tương lai tiền đồ quả thật không thể hạn lượng.

Lúc này Vi Phụng Hiếu mới thật sự hối hận, vạn lần không ngờ Vũ La lại là một phù sư, Thác Bạt Thao Thiên có được một vị huynh đệ như Vũ La là một phù sư, giá trị chuyện này tương đương với có được một môn phái nhất đẳng, Mà với quan hệ giữa Vũ La và Thác Bạt Thao Thiên, người sáng mắt có thể thừa sức nhìn ra thân thiết tới mức nào, Nếu lúc này so Thác Bạt Thao Thiên với Cao Hồng, Cao Hồng quả thật không bằng cả một tên khất cái.

Vi Phụng Hiếu lập tức lên tiếng nói:

- Mau, ngăn cản trận tỷ võ này, nhất định Thanh Thanh phải gả cho Thác Bạt Thao Thiên!

Tuy rằng làm như vậy là vô liêm sỉ, nhưng chuyện vô liêm sỉ mà Thanh Ngọc cung từng làm cũng không phải ít, Vi Phụng Hiếu không thèm quan tâm, Vừa rồi Vi Thanh Thanh còn tỏ vẻ thân thiết với Cao Hồng tới mức buồn nôn như vậy trước mặt mọi người, hiện tại cũng cảm thấy không hài lòng Cao Hồng nữa, nói với giọng độc ác:

- chỉ là một con trâu già cũng đòi gặm cỏ non, phụ thân, con sẽ không gả cho một lão già phế vật như vậy, con thấy Thác Bạt Thao Thiên rất khá...

Sau khi Vũ La giao bốn đạo linh phù cho Thác Bạt Thao Thiên bèn đứng yên tại chỗ, Diệp Thanh Quả rề rà bên cạnh hắn, đôi mắt to tròn lúng liếng không ngừng quét tới quét lui trên thân Vũ La, Vũ La thấy vậy khẽ nói:

- Có vấn đề gì, trở về hãy nói.

Diệp Thanh Quả đành phải nén lại nghi vấn trong lòng, chuyên tâm quan sát trận chiến.

Trên lôi đài, lực lượng hùng mạnh của Ngũ Hành Trường Phù Trận quét qua, lôi đài vốn được xây bằng đá xanh chắc chắn, giống như bị một thanh đao bén quét qua, bị hớt đi từng lớp mỏng, vụn đá cuốn vào trong phù trận, Hai người giằng co trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, lôi đài đã thấp hơn trước một tấc.

Rất nhiều mảnh đá xanh vụn bị cuốn vào trong Ngũ Hành Trường Phù Trận, giữa không trung ào hóa ra một con Long Giác Thần Tê, chính là bàn mệnh Thần Thú của Tê Thần Lực.

Long Giác Thần Tê gào thét một tiếng, kéo theo linh khí đầy trời hung hăng xông về phía Cao Hồng.

chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, lực lượng của Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm hạ Nhạc Chấn Sơn Hà hoàn toàn tan tác, hoàn toàn không thể ngăn nổi Long Giác Thần Tê, Cao Hồng giơ Lôi Đế chiến phủ cùng Hổ Lao cự thuẫn lên trên đỉnh đầu, lập tức cảm thấy tay mình mềm nhũn. Một cỗ lực lượng khổng lồ không thể kháng cự đánh mạnh vào ngực y, ngay cả Địa Hộ chiến giáp cũng bị đánh thủng, Cao Hồng thét lên một tiếng thảm thiết, bay ra xa mấy trăm trượng, va vỡ nát một dãy trống trận bên cạnh lôi đài. Sau khi y ngã lăn ra đất không thấy cử động, cũng không biết là chết hay sống.

Mọi người thật không ngờ uy lực của phù trận lớn tới mức này, hai người đồng thời có được Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm hạ, cảnh giới của Cao Hồng còn cao hơn cả Thác Bạt Thao Thiên, hơn nữa pháp bảo cũng hùng mạnh hơn, nhưng dưới uy lực của Ngũ Hành Trường Phù Trận, ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi.

Đây là uy lực của phù trận.

Trong lúc mọi người còn đang trợn mắt há mồm, chợt có một tràng pháo tay vang lên lốp bốp.

- Hay, thật là hay quá...

Vi Phụng Hiếu đứng dậy, nở nụ cười tươi:

- Con rể ngoan, đánh hay lắm... Nhạc phụ ta vốn bị miệng lưỡi Cao Hồng lừa dối, trăm ngàn lần không nên trách cứ nhạc phụ, hôn sự này ngày xưa ta cùng tiên phụ đã định ra, sao thể thay đổi được chứ. Nếu thay đổi há chẳng làm thất vọng phụ mẫu của con ở chốn suối vàng sao?

Vi Thanh Thanh cũng làm ra vẻ mắc cỡ ngượng ngùng, liếc nhìn Thác Bạt Thao Thiên một cỗ hết sức mê hồn, xoay người rời đi, muốn trốn vào trong khuê phòng mình:

- Phu quân, thiếp sẽ chờ chàng tới cưới thiếp...

- Không cần!

Giọng Thác Bạt Thao Thiên rền vang như sấm nổ:

- Vi Thanh Thanh, Thác Bạt Thao Thiên ta hôm nay từ bỏ nàng, từ nay về sau, nàng là con dâu đã bị từ bỏ của Thác Bạt gia ta, không còn chút quan hệ nào với Thác Bạt Thao Thiên ta nữa. Nàng yên tâm, ta sẽ tuyên cáo khắp thiên hạ, khiến cho tất cả mọi người trên Tu Chân Giới đều biết, nàng đã bị ta từ bỏ.

sắc mặt cha con Vi Phụng Hiếu trở nên hết sức khó coi, không ngờ Thác Bạt Thao Thiên không thèm nể mặt chút nào.

Mọi người Thanh Ngọc cung xấu hổ vô cùng.

Chu Thanh trước nay vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cũng không biết từ đâu xuất hiện can đảm, thình lình bay lên lôi đài, giơ tay ra cầm tay Thác Bạt Thao Thiên, giọng nàng hiện tại nghe trong trẻo như phượng gáy:

- Dân nữ Vi Thanh Thanh nghe đây, ai nói hiện tại không ai cần y? Ta cho ngươi biết, bản cung chính là Đại Chu Băng Ca Công chúa.

Không cần nói thêm gì nhiều, bàn tay trắng nõn nà của Chu Thanh Băng đang nắm chặt tay Thác Bạt Thao Thiên đã nói lên tất cả.

Tuy rằng trước đó Chu Thanh Băng không hề cố ý che giấu thân phận nữ nhân của mình, nhưng nàng đã nội liễm khí tức toàn thân, Lúc này lấy chân diện mục ra gặp người, nhất thời toát ra một cỗ khí tức vô cùng lãnh ngạo từ trong xương tủy, tựa như nữ hoàng băng tuyết trên núi cao, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đại Chu hoàng triều thống trị Trung Châu, Chu Thanh Băng chính là con gái nhỏ nhất của Đại Chu Nhân Hoàng, được sủng ái vô cùng.

Trung Châu không giống như Nam Hoang, chỉ có mình vương triều Đại Chu, hùng mạnh vô cùng.

Nam Hoang bởi vì phe Ma đạo đấu tranh nội bộ, cho nên tuy chỉ có một Nam Hoang, lại có tới mấy chục Ma quốc vừa to vừa nhỏ.

Đại Chu hoàng thất cũng rất đặc thù, bọn họ không giống như phàm nhân, nhưng cũng bất đồng với người tu chân, Hoàng tộc thân mang Long Khí, truyền thuyết tổ tiên đời thứ bảy

của Đại Chu hoàng thất từng được cao nhân chỉ điểm, tu luyện pháp môn Long Khí, Năm ấy Thiên Đạo tan tác, Trung Châu đại loạn, quần hùng nổi dậy.

Vị Thái tổ Đại Chu nhờ pháp môn này tu luyện hoàn thành một đạo khí Chân Long, mới có thể lên được ngôi cao, nhất thống Trung Châu.

Người thân mang Long Khí, cho dù là Đại Năng cũng kiêng kị vô cùng, bởi vì một khi chém giết nhân vật bậc này, ắt sẽ dẫn tới thiên phạt. Mà Đại Chu hoàng thất lại nhờ tu luyện khí Chân Long mà thân mang dị năng, nếu có thể tu thành một đạo khí Chân Long, cho dù là Đại Năng cũng khó mà chiến thắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.