Thật ra Vũ La cũng không thích linh phù Thần Diệp, bởi vì trong tay hắn có Bồng Kinh Thụ Vương, lúc trước đã sinh ra một đoạn Thần Chi, cũng đã đủ để luyện chế ba đạo linh phù. Chờ thêm một thời gian nữa, Vũ La sẽ có đủ nguyên liệu Thiên Sinh Thần Mộc để luyện chế một bộ linh phù khác, còn hùng mạnh hơn cả linh phù Thần Diệp.
Vũ La mải mê luyện chế linh phù quên cả thời gian, đến lúc bừng tỉnh giật nảy mình, không ngờ đã qua chín ngày, nếu mình chậm trễ chút nữa, ắt sẽ lỡ mất trận đấu lôi đài này.
Vũ La vừa ra khỏi cung điện tráp gỗ, đã cảm ứng được ngoài cửa có người. Hắn mở cửa ra, quả nhiên thấy Mã Hồng đang ngồi ngoài ngạch cửa, Vũ La không nhịn được phì cười:
- ngươi cũng là đường đường Ban Đầu, vì sao không chú ý tới hình ảnh của mình chút nào vậy?
Mã Hồng cười hăng hắc:
- chỉ cần ta chơi bài cửu khiến cho đám nhãi kia thua đến sút quần, lúc ấy hình ảnh của ta nhất định hết sức oai phong hùng tráng,
Vũ La nghe vậy dở khóc dở cười, Mã Hồng đã kéo tay hắn lôi đi:
- Mau lên, Diệp Đại nhân bảo ta ngồi đây chờ, thấy ngươi ra tới phải lập tức bảo ngươi đi tìm lão,
Diệp Niệm Am tìm hắn chắc chắn là vì chuyện của Thác Bạt Thao Thiên, Hai người bước nhanh đến Vọng Sơn các, lúc này Thác Bạt Thao Thiên và Kiều Hổ đã tới. Trên người Thác Bạt Thao Thiên toát ra khí tức vô cùng ngưng trọng, có cảm giác như vừa vượt vũ môn, Vũ La mừng rỡ:
- cảnh giới Cửu Cung Cung Đình, quả nhiên ngươi đã đột phá!
Thác Bạt Thao Thiên trầm tĩnh gật gật đầu, xem ra thần sắc y có vẻ nặng nề.
Vũ La cũng hiểu được, bất cứ là ai gặp phải chuyện như vậy, trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào. Hắn bèn gật gật đầu, sau đó nhìn sang Diệp Niệm Am.
Giám Ngục đằng hắng một tiếng:
- Lần này các ngươi đi Vô Hồi sơn, dù sao cũng phải có một cái cớ.
Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên nhìn nhau, lúc này mới nhớ ra, mình là quan sai của Nhược Lô Ngục, không phải muốn đi đâu thì đi.
Diệp Niệm Am cầm lấy một miếng ngọc túy, trên có khắc một ít văn tự, góc dưới bên phải có một con dấu màu đỏ lấp lóe linh quang:
- Đây là văn án của các ngươi, được rồi.
Hai người cảm thấy kinh ngạc, Diệp Niệm Am nói tiếp:
- Nhân mã Cửu Đại Thiên Môn đi chinh phạt Ma Diễm cốc đã xuất phát, lúc này chỉ sợ đã đến bên ngoài Ma Diễm cốc, Lần này Cửu Đại Thiên Môn đã quyết lòng hạ thủ. Quỷ Lệ Danh khó mà tránh khỏi cái chết. Các ngươi lấy danh nghĩa đám ma đầu dưới trướng Quỷ Lệ Danh không ít, lần chinh phạt này chắc chắn sẽ có rất nhiều tù phạm từ Ma Diễm cốc trở về. Vừa khéo đường về đi ngang qua Vô Hồi sơn, các ngươi tới đó để tiếp ứng áp giải tù phạm.
Hai người nghiêng mình đáp:
-Dạ.
Tiếp ứng hay không tiếp ứng, căn bản chỉ là mượn cớ, Đại quân ca khúc khải hoàn, chắc chắn có vô số cường giả áp giải tù phạm, còn cần tới hai người bọn họ nữa sao?
Chẳng qua hai người đều là tâm phúc của Diệp Niệm Am, cho nên lão mới an bày chu đáo cho họ.
Thật ra sau khi Vũ La biết được Cửu Đại Thiên Môn cố ý chinh phạt Ma Diễm cốc, hắn có thể mơ hồ đoán ra nguyên nhân bọn họ coi trọng Thập Phương Quỷ Độn tới mức như vậy.
Trước hết không nghi ngờ gì là vì giá trị của Thập Phương Quỷ Độn, Vũ La dùng ánh mắt của Nam Hoang Đế Quân nhìn Thập Phương Quỷ Độn, tự nhiên sẽ có điều sai lệch. Bí Cảnh Bảo Khố của hắn khi xưa toàn là Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm, tự nhiên cảm thấy một đạo Thiên Mệnh Thần Phù lục phẩm chẳng có gì là đáng quý, nhưng trong Cửu Đại Thiên Môn, có tới hơn bảy thành Đại Năng không có Thiên Mệnh Thần Phù, một đạo Thập Phương Quỷ Độn thừa sức dẫn phát một trường đại chiến, phái ra một vài tên cao thủ Đại Năng đi bắt là chuyện hợp với lẽ thường tình.
Ngoài ra còn vì công cuộc chinh phạt Ma Diễm cốc.
Quỷ Lệ Danh mười phần giảo hoạt, nghiêm lệnh thủ hạ của mình không được tự tiện giao thiệp với Trung Châu, nhưng vẫn có người ngoại lệ, chính là con của Quỷ Lệ Danh, Quỷ Ma Ảnh.
Quỷ Ma Ảnh vô cùng hâm mộ ‘diễm phúc’ của Vũ La, cũng qua lại với một tiên tử phe Chính đạo, hai người qua lại khắp cả Trung Châu. Đương nhiên chuyện này Quỷ Ma Ảnh tự cho là thần không biết quỷ không hay, trên thực tế Cửu Đại Thiên Môn đã biết từ sớm.
Quỷ Ma Ảnh trên thân mang Thiên Mệnh Thần Phù ngũ phẩm Bát Hoang Mị Ảnh, cũng là Thiên Mệnh Thần Phù sở trường về ẩn độn, cùng loại với Thập Phương Quỷ Độn, Cửu Đại Thiên Môn muốn bắt Quỷ Ma Ảnh, muốn hiểu rõ bố trí phòng ngự bên trong Ma Diễm cốc, vậy cần phải hiêu rõ Bát Hoang Mị Ảnh, Cho nên cơ hội duy nhất của bọn họ chính là bắt lấy Thập Phương Quỷ Độn, thông qua đó tìm hiểu một ít kỹ năng của Bát Hoang Mị Ảnh.
Nếu nhân mã Cửu Đại Thiên Môn đã xuất phát, có nghĩa là bọn họ đã bắt được Quỷ Ma Ảnh rồi.
Đối với chuyện này, Vũ La cảm thấy vui mừng, nhưng hắn vẫn nhận định Cửu Đại Thiên Môn sẽ phải ôm đầu máu mà về/
Kiều Hổ cùng Mã Hồng cũng hết sức chờ mong, muốn cùng đi, Không ngờ Diệp Niệm Am không chút khách sáo dập tất hy vọng của bọn họ:
- Hai người các ngươi cũng đừng mơ, ngoan ngoãn ở lại đây.
Mã Hồng thất vọng vô cùng, kế đó nghe Diệp Niệm Am nói tiếp:
- Nói không chừng Phó Giám Ngục và Giám Ngục Viên mới mà cấp trên phái xuống vài ngày nữa sẽ tới đây, dù sao hai người các ngươi cũng phải ở lại đây giúp ta.
Diệp Niệm Am nói như vậy chẳng khác nào coi Mã Hồng, Kiều Hổ là tâm phúc, vốn hai người hơi thất vọng vì không được theo bọn Vũ La, nghe vậy tinh thần phấn chấn, ôm quyền đáp:
-Dạ.
Diệp Niệm Am khoát tay:
- Được rồi, cũng không còn sớm nữa, các ngươi lên đường đi thôi.
- Chờ một chút...
Đột nhiên Diệp Thanh Quả từ đâu chui ra kêu lên:
- Gia gia, con cũng muốn đi.
Diệp Niệm Am trừng mắt:
- Con là tiểu nha đầu phá phách, đi theo làm gì?
Diệp Thanh Quả nói năng hết sức hùng hồn:
- Con đi xem thực tế của bài học.
Mọi người mỉm cười, Diệp Niệm Am cũng không có cách nào với cháu gái mình, lần này cũng không phải là nhiệm vụ gì nguy hiểm, Diệp Thanh Quả đã tới đây hơn nửa năm, chưa từng ra ngoài lần nào, Diệp Niệm Am cũng nghe lòng mềm lại, bèn nhìn sang Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên, Vũ La bất đắc dĩ nói:
- Vậy thì cùng đi.
Tuy rằng bề ngoài Vũ La mới mười mấy tuổi, nhưng hắn đã trải qua hai kiếp, tâm lý già dặn. Đối với tiểu nha đầu như Diệp Thanh Quả, hắn cũng cảm thấy có chút đau đầu, cơ hồ không muốn mang nàng theo.
Vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn lọt vào mắt Diệp Thanh Quả, khiến cho tiểu nha đầu tức tối nghiến răng trèo trẹo. Dù sao nàng vẫn còn tâm tính thiếu nữ, chính bản thân nàng cho tới bây giờ cũng không hiểu mình có cảm giác thế nào về Vũ La. Thật ra đây là tình cảm chớm nở tuổi hoa niên, khó lòng tránh khỏi có chút ngây thơ, chỉ cần thấy Vũ La ở bên cạnh liền thấy vui vẻ, nhưng cũng không chịu phục dáng vẻ khó chịu của Vũ La, làm như bản cô nương muốn đi theo ngươi lắm...
Diệp Thanh Quả thầm tính toán trong lòng làm thế nào trả thù Vũ La dọc trên đường đi, theo sau hai người rời đi.
Vốn Diệp Niệm Am muốn dặn dò Vũ La một chút, trên đường nhớ chiếu cố cháu gái của mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cháu gái của mình là tinh linh quỷ quái, làm sao chịu thiệt thòi?
Đối với cháu gái của mình, Diệp Niệm Am cũng hết sức đau đầu, vô cùng sầu não. Tương lai e rằng sẽ phải gây họa cho một vị lão hữu nào đó, tô son trát phấn cho cháu gái một phen, gả cho tôn tử của người ta.
Pháp khí phi hành mượn được của Diệp Niệm Am là một chiếc thuyền ba lá, chỉ cần rót linh nguyên vào trong đó, sẽ có hai cánh trong suốt rất lớn từ hông thuyền vươn ra. Từ xa nhìn lại, món pháp khí này giống như một con chuồn chuồn khổng lồ.
Tốc độ của pháp khí thuyền ba lá này cực nhanh, ngày đi tám ngàn dặm không thành vấn đề, tự nhiên linh nguyên cần thiết cũng hao tổn rất nhanh. Nếu Vũ La và Thác Bạt Thao Thiên cùng nhau điều khiển, chỉ cần thời gian nửa ngày có thể làm cho linh nguyên toàn thân hao tổn không còn một giọt.
Cũng may Thác Bạt Thao Thiên có của ăn của để, dùng ngọc túy tiêu xài.
Pháp khí bình thường vốn không bay được nhanh như vậy, nhưng món pháp khí này chuyên phi hành, không hề có năng lực phòng ngự hay công kích, hy sinh như vậy để đổi lấy tốc độ cực hạn.
Vô Hồi sơn cách Nhược Lô Ngục bốn ngàn dặm, ba người chỉ mất thời gian nửa ngày đã tới nơi.
Vô Hồi sơn rộng ba trăm dặm, là một ngọn núi nhỏ trên lãnh thổ Trung Châu, những năm gần đây trở nên náo nhiệt hơn hẳn, nguyên nhân không phải là vì gì khác, chính là ngọc túy.
Từ trên cao nhìn lại, Vô Hồi sơn có hai vòng trong ngoài. Vòng ngoài đỉnh núi dày đặc, nhưng đa số không cao lắm, chỉ là thảm thực vật rậm rạp, nhiều khối đá có hình dạng kỳ dị. Hơn nữa thế núi nối liền nhau, hình dáng cực kỳ giống, khiến cho người ngoài tiến vào rất dễ dàng bị lạc phương hướng. Nơi này dân bản xứ gọi là ‘vô hồi' bất quá vẫn có chút ý khoa trương trong đó.
Vòng trong chỉ có bốn ngọn sơn phong, mỗi ngọn chiếm một hướng Đông Tây nam Bắc. Ngọn cao nhất là Bắc phong cao ngất tận mây xanh, vô cùng hiểm trở, Thanh Ngọc cung tọa lạc trên đỉnh Bắc phong này.
Hai mỏ ngọc túy nằm ở Nam phong và Tây phong.
Đến bên ngoài Vô Hồi sơn, Thác Bạt Thao Thiên đáp xuống cất đi pháp khí. Tự tiện xông vào sơn môn người khác, đó là cấm kỵ. Tuy rằng Thác Bạt Thao Thiên cũng bực mình trước những gì Vi Phụng Hiếu làm, nhưng bản thân mình cũng không thể để mất đi lễ nghĩa, khiến cho phụ mẫu đã mất không còn thể diện.
Ba người đáp xuống trong một sơn cốc ở vòng ngoài, nhanh chóng đi tới Bắc phong.
Thác Bạt Thao Thiên bước ra một bước vượt qua khoảng cách năm trượng, Vũ La cùng Diệp Thanh Quả cũng không chậm hơn, chỉ thấy ba bóng người nhấp nhỏ di chuyển giữa vùng rừng núi, không mất bao lâu đã thấy Bắc phong ngay trước mắt.
Phía trước đột nhiên vang lên thanh âm cãi nhau:
- Đất trong thiên hạ không phải là của riêng ai, bằng vào cái gì không cho ta vào? Chẳng lẽ người Vô Hồi sơn các ngươi muốn chiếm đất xung vương sao?
- Nếu ngươi không sợ chết thì cứ việc xông vào, để xem đại gia đây có dám bẻ tay chân ngươi, ném vào cho sói trong sơn cốc này ăn hay không?
Người của Vô Hồi sơn lạnh lùng nói.
Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên nghe vậy ai nấy cau mày, người Vô Hồi sơn quả nhiên ngang tàng bá đạo, rõ ràng là Vi Phụng Hiếu trên sao dưới vậy.
Trên Bắc phong, có một dãy thang trời uốn lượn giống như một con rắn lớn dẫn lên đỉnh, cửa vào Thanh Ngọc cung đương nhiên nằm trong miệng rắn, bên dưới đuôi rắn là một cổng đá đen cao tới hai mươi trượng.
Nếu như phàm nhân có thể vượt qua mê trận tiền sơn tới được nơi này, chắc chắn sẽ giật mình kinh hãi, những thành lớn từ xưa ở Trung Châu e rằng cũng không có được khí phái như nơi này.
Cửa thành thật lớn được đúc bằng thép ròng, trên có trang trí hai con thần long đang bay lên không.
Dưới cánh cổng này có ba người đang đứng.
Hai người thân mặc sắc phục hai màu xanh trắng, chính là đệ tử Vô Hồi sơn. Người còn lại giằng co cùng bọn chúng là một nho sinh áo trắng dáng người tầm thước.
- Tên đồ kiết này sao không mau cút đi, thật sự muốn chết hay sao?
Một tên đệ tử Vô Hồi sơn dáng vẻ như hung thần ác sát quát lớn, Vũ La ở xa xa nhìn thấy cũng phải lắc lắc đầu.
Có thể vượt qua mê trận bên ngoài tới được nơi này, há phải chuyện đơn giản, nhưng dưới trướng Vi Phụng Hiếu, đám đệ tử này kiêu ngạo đã quen, cũng không coi người ta ra gì, quát tháo ỏm tỏi.
Người ngoài tiến vào mê lộ Vô Hồi sơn, ngoài trừ thế núi giống nhau khó lòng phân biệt, mê trận mà Thanh Ngọc cung thiết lập bên ngoài để hạn chế phàm nhân vào núi mới là quan trọng.
Nho sinh nọ cũng tỏ ra không kiêu ngạo không xiểm nịnh:
- Hai người các ngươi thật to gan lớn mật, mở miệng là đòi giết người, các ngươi cho rằng thiên hạ này không còn vương pháp hay sao?
- Vương pháp ư?
Tên đệ tử Vô Hồi sơn nọ cười gằn một tiếng, giơ tay chộp về phía nho sinh:
- Thanh Ngọc cung chúng ta chính là vương pháp, Tiểu tử, có lẽ ngươi cũng là người tu đạo, đi theo sư nương học được bản lãnh vài ngày đã không biết trời cao đất rộng, dám đến trước cửa Thanh Ngọc cung chúng ta dương oai. Trước hết ta bắt ngươi lại đã, chờ sư nương ngươi tới đây, hầu hạ đại gia thỏa mãn, lúc ấy đại gia sẽ cân nhắc tới chuyện thả ngươi ra...
Một bóng đen lăng không bay tới, tên đệ tử Vô Hồi sơn hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra xa chừng vài chục trượng ngã lăn ra đất hồi lâu không dậy nổi.
Tên còn lại giận dữ quát lớn:
- Ai dám dương oai trước cửa Thanh Ngọc cung...
Thác Bạt Thao Thiên vác Vẫn Thiết Trọng Kiếm sải bước tới, giọng lạnh lùng:
- Mau đi thông báo, nói Thác Bạt Thao Thiên Nhược Lô Ngục đã tới,
Hiển nhiên trước đó tên đệ tử này đã được dặn dò, lập tức trừng mắt nhìn Thác Bạt Thao Thiên với vẻ oán độc, sau đó mới nói:
- ở đây chờ...
Rồi nâng tên đệ tử ngã dưới đất lên, lấy phi kiếm ra bay lên trên núi,
Thác Bạt Thao Thiên cắm Vẫn Thiết Trọng Kiếm xuống đất, hai tay vịn chuôi, đứng bất động như núi.
Tên nho sinh kia lập tức quay sang quát, giọng có vẻ giận dữ:
- Người ta đang chơi vui vẻ, ai cho ngươi nhúng tay vào?
Vũ La nghe vậy sửng sốt, nho sinh này mày thanh mắt sáng, mắt mơ màng như sương mù, lúc này nổi giận long lên lại càng nổi bật, cổ y thon mảnh, sắc trắng như ngọc, Vũ La thấy vậy không khỏi cười thầm trong lòng, quả là thú vị, vừa mới tới đây đã gặp một kẻ nữ cải nam trang.
Nho sinh này cho rằng mình không hề có sơ hở, ngay cả trái cổ cũng đã dùng bí pháp ngụy trang ra. Thế nhưng Vũ La là ai, kinh nghiệm giang hồ của hắn vô cùng phong phú, thoáng ngửi được mùi thơm của nữ nhân, lập tức biết ngay là nữ.
Thác Bạt Thao Thiên cũng cảm thấy mình không phải là giúp người ta, chẳng qua không thuận mắt với người Vô Hồi sơn, cho nên dạy một bài học mà thôi, Thậm chí y chưa nhìn tới nho sinh nọ, không ngờ đã bị người ta quát mắng, quay đầu nhìn lại lập tức ngẩn người ra.
Thác Bạt Thao Thiên là loại mãnh tướng trời sinh, hai mắt y to như chuông, trừng lên càng to hơn nữa, quả thật khiếp người. Nếu người bình thường nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa cho thối lui liên tục.
Nho sinh nọ cũng vô cùng can đảm, không chút tỏ ra yếu thế trừng mắt nhìn lại.
nhưng rất nhanh, nho sinh đã phát hiện ra trong ánh mắt Thác Bạt Thao Thiên còn ẩn chứa ý khác. Rốt cục nàng cũng là thiếu nữ, cảm thấy xấu hổ, rốt cục bại trận rút quân.
Vũ La không thể không đằng hắng một tiếng, nhìn nhìn lão ca của mình, nhưng Thác Bạt Thao Thiên không có chút phản ứng nào, vẫn nhìn chăm chú nho sinh nọ.
Vũ La vô cùng xấu hổ, bèn túm lấy Thác Bạt Thao Thiên, đẩy cho y một cái lảo đảo, sau đó quay sang nói với nho sinh cải nam trang kia:
- ngươi chơi đùa với chúng một phen ở nơi này, đương nhiên vui vẻ, nhưng ngươi cũng đừng mơ vào trong. Không phải là ngươi muốn tới đây xem náo nhiệt hay sao, chúng ta sẽ đưa ngươi cùng vào.
Nho sinh nghe vậy sửng sốt:
- Vì sao ngươi biết ta tới đây xem náo nhiệt?
Vũ La quan sát nàng một lượt từ đầu tới chân, mỉm cười đầy ẩn ý:
- Chẳng lẽ huynh đài tới đây luận võ lôi đài, muốn ôm mỹ nhân về?
Nho sinh nọ đỏ bừng mặt mũi, cảm thấy ánh mắt Vũ La khác lạ, nhất thời có chút chột dạ, lui ra phía sau một bước nói:
- Đi vào trong xem cũng tốt...
mặt nàng càng đỏ hơn, Vũ La cảm thấy kỳ quái, vì sao nữ nhân này dễ thẹn thùng như vậy? Hắn quay người lại chợt thấy Thác Bạt Thao Thiên sau lưng mình, vẫn đang nhìn người ta một cách hết sức trần trụi.
Vũ La dùng tay xoa trán, lắc đầu lia lịa.
Thình lình một tiếng kiếm ngâm vang lên, một đạo kiếm quang màu đỏ sẫm như máu kéo dài năm trăm trượng, từ trong Thanh Ngọc cung bay tới trước mặt mọi người
Trên kiếm quang có một bóng người, không phải An Tích Linh thì còn ai nữa?
An Tích Linh thấy Vũ La bèn nghiến răng nghiến lợi:
- Giỏi cho tên tiểu tặc ngươi, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Hôm nay ta sẽ báo thù cho sư huynh, tiểu tử ngươi chịu chết đi.
Vũ La khẽ búng ra một cái, một miếng ngọc túy bay lên không, linh quang óng ánh màu đỏ của ấn tín, chính là phần văn án mà Diệp Niệm Am chuẩn bị trước.
Vũ La cười nụ:
- Hãy nhìn cho kỹ, chúng ta chính là công sai. Đây là công văn mệnh lệnh của Cửu Đại Thiên Môn. Vô Hồi sơn nhìn thấy phải tiếp đãi chu đáo, trừ phi Vô Hồi sơn không còn chịu sự quản thúc của Cửu Đại Thiên Môn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]