Tần Dịch chẳng qua là thuận miệng nói ra, thực tế lấy đâu ra ánh trăng sáng tỏ, đây vẫn chỉ là hoàng hôn. Dưới ánh tà dương, Tần Dịch Cư Vân Tụ sánh vai dạo bước trong núi, một Thanh Trà đi theo phía sau, cái mũi sụt sịt vô cùng ủy khuất.
Rõ ràng là sư thúc bảo ta đến chơi, đoạt vị trí của ta còn để cho ta ngồi xổm trong ấm...
Vẫn là sư thúc tốt, để cho ta cùng tới đây...
Thế nhưng cùng tới đây cũng không thú vị nha, nhìn hai ngươi không nói lời nào đi đường có gì thú vị.
Còn không thú vị bằng xem hôn nhau lúc trước.
Bất quá ở trong lòng Cư Vân Tụ ngược lại là rất thú vị. Nàng tò mò nhìn xung quanh, tiểu tâm tư của Tần Dịch nàng rõ ràng đoán được, lại rất khó cự tuyệt hấp dẫn này.
Đừng nhìn nàng ở Vạn Đạo Tiên Cung ngàn năm, nhưng thật sự chưa từng đi dạo qua dãy núi của Y Bói Mưu Tính Tông, tối đa đi qua chủ phong thảo luận một ít sự tình.
Hôm nay chọn một ngọn núi chưa từng tới, đi vào cành khô lá úa, nhìn tiêu điều khó tả, trên đường đá phủ kín lá rụng, thanh âm sàn sạt vào ban đêm càng lộ ra hoang vu, rất có thể xúc động phiền muộn của thi nhân, Cư Vân Tụ xem tâm tình cũng có chút sa sút nho nhỏ.
Nhưng trên đường đá xa xa, vòng ra sườn núi, trước mắt liền bỗng nhiên sáng ngời. Hảo một mảnh rừng lá phong, phong đỏ như lửa, hô ứng với nắng chiều, ráng đỏ trên trời dưới đất nối liền thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711521/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.