Tiến vào động phủ, Lưu Tô liền từ trong Lang Nha bổng chạy ra, một tiểu nhân sương trắng bay lơ lửng ngay trước mặt Tần Dịch.
Tần Dịch tiếp tục đi về phía trước, tiểu nhân liền bay lùi, chính là không nhường đường, nhìn chằm chằm hắn không để yên.
Tần Dịch ý đồ thò tay bắt lấy mặt tiểu nhân ném qua một bên, lại bắt vào khoảng không, trực tiếp xuyên qua rồi.
Đành phải bất đắc dĩ dừng bước: "Làm gì vậy..."
Tiểu nhân mở miệng: "Móng heo."
"..."
"Cặn bã nam."
"..."
"Không nói không nên trêu chọc cô nương khác nữa?"
"... Bởi vì trong mộng có chút gợi ý."
Lưu Tô có hứng thú: "Ngươi mộng thấy gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là ngoài ý muốn cùng câu chuyện ta biết hợp bối cảnh, trong chuyện nam chính đối với nữ chính giữ lễ, kết quả nữ chính bị người khác đẩy rồi..."
Lưu Tô đánh giá: "Chày gỗ." (Chày gỗ = bổng chùy = kẻ ngốc)
Tần Dịch tức giận nói: "Ngươi không biết chi tiết đừng nói mò —— lại nói một cây bổng như ngươi lấy đâu ra lực lượng nói người khác là chày gỗ?"
Lưu Tô xùy một tiếng nói: "Bất kể ta có biết chi tiết hay không, đó cũng là chày gỗ, nếu không ngươi vì sao sẽ bắt đầu động thủ động cước? Còn không phải là bởi vì không muốn lặp lại loại chuyện này nha."
Tần Dịch chấn kinh: "Làm sao ngươi biết ta động thủ động cước?"
Lưu Tô dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn cả buổi, mới nói: "Cư Vân Tụ cũng biết, Thanh Trà đều biết rồi."
Nói xong bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711454/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.