Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Bóng đêm thâm trầm, Cư Vân Tụ trở về chủ phong của mình.
Vừa bước vào phòng, đã nhìn thấy Thanh Trà lộ ánh mắt quỷ dị mà nhìn chằm chằm vào nàng.
- Nhìn cái gì? Muốn vào ấm trà?
- Không có không có.
Thanh Trà nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được nói.
- Sư phụ người vừa cười đi trở về.
- Vậy thì thế nào, còn không cho người ta cười hay sao?
- Không có, không có.
Thanh Trà vẫn nuốt lời nói trở về.
Đừng nhìn nàng chẳng qua là loli, thật ra được sư phụ điểm hóa làm bạn đã chừng trăm năm, đều quá mức quen thuộc đối với mỗi một biến hóa, biểu lộ của nữ nhân này.
Cư Vân Tụ thật ra thường hay cười, không phải một tiên tử cao ngạo lạnh lùng.
Thời điểm có người khác, thậm chí đối địch, nàng thường xuyên mang theo nụ cười nhàn nhạt, như tắm gió xuân, vui sướng mà ưu nhã.
Đọc sách thấy chỗ thú vị, cũng sẽ cười một mình.
Cầm nhạc hội họa có thu hoạch, cũng sẽ có nụ cười.
Nhưng nàng chưa từng có qua loại cảm giác tri kỷ tương đắc, nụ cười thỏa mãn cầm nhạc tương hợp, nàng từ trước đến giờ đều cô độc ở mục này.
Tiên cung hối hả, tông môn đông người, nhưng đối với Cư Vân Tụ lại là ngàn năm u cư, không có đạo hữu.
Nói không cần đạo hữu, Cầm Kỳ Thư Họa đều là hữu, nhưng ai cũng biết khái niệm này không đồng dạng. Có người nghe hiểu được tiếng đàn của ngươi hay không, có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711422/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.