Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Khách xá ở ngay sau nhà chính, thanh tịnh yên tĩnh.
Thanh Trà mang theo Tần Dịch đến ngoài cửa liền vung chân chạy, nói là vẫn chưa hoàn thành bức tranh kia, đó là bài tập của nàng.
Tần Dịch cũng không có đi quản tiểu nha đầu, yên tĩnh mà đứng sau phòng ngắm cảnh.
Có mấy gốc hoa sơn trà khẽ nở bên phòng, sơn tuyền chảy qua ngay dưới hoa, nước chảy thanh tịnh nhu hòa, chợt có cánh hoa rơi xuống, theo nước trôi đi, không biết trôi đi phương nào.
Ngẩng đầu nhìn xa, sắc trời ảm đạm, núi xa ở trong mây sáng tắt lờ mờ khó phân biệt. Sơn mạch mênh mông không thấy rõ, bao la mờ mịt mà xa xưa. Có hạc kêu nơi đầm sâu, tiếng vọng tới trời cao.
- Cảnh này đẹp như tranh.
Tần Dịch thấp giọng tán thưởng.
- Nếu như ta thật sự là một họa sĩ, thật sự có khả năng sẽ vĩnh viễn ở chỗ này không muốn đi.
Lưu Tô nói.
- Lúc ở Tiên Tích Thôn, ngươi còn có tâm xem sâu ngủ ve kêu ban đêm, vẻ đẹp của trời sao. Sau khi rời núi ngày càng hối hả, ngược lại mất đi những thứ này.
- Ừm, thật ra ta vẫn có bệnh làm thơ văn đấy Bổng Bổng?
- Như nhau.
Lưu Tô thản nhiên nói.
- Tìm kiếm Tiên đạo, cái gì gọi là 'Đạo'? Đạo pháp tự nhiên. Nếu như ngay cả vẻ đẹp của tự nhiên đều vội vàng mà qua không biết thưởng thức, lại nói gì đến đạo? Chẳng qua là lực lượng chồng chất, bỏ lỡ chân ý. Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711405/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.