Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
"BA~!"
Một côn tăng giơ bổng bổ tới, Tần Dịch hơi nghiêng người, lên một gối vào bụng côn tăng, miệng côn tăng sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.
- Ngươi cũng xứng dùng bổng.
Tần Dịch một bên khinh bỉ, bỗng nhiên thò tay.
Bên kia lại có côn bổng đập đến, bị hắn nắm chặt, côn tăng kia muốn rút ra, dùng hết khí lực bú sữa mẹ mà không rút ra được, trên mặt nghẹn đỏ bừng.
Tần Dịch bay lên tung một cước, đạp hắn bay ra mấy chục trượng, nặng nề đâm vào một cây đào.
- Đáng tiếc, hoa đào rất đẹp a.
Chưa tới một lát, một đám côn tăng có tu vi đều đã hôn mê đầy đất, Tần Dịch nhìn quanh một vòng, quay đầu nói với Kinh Trạch.
- Ngươi tới xử lý?
Kinh Trạch do dự một chút.
- Tốt.
Tần Dịch bay lên, thẳng đến Hoằng Pháp Tự.
Tịnh Không kia thừa dịp côn tăng cản trở Tần Dịch, sớm đã chạy mất.
Tần Dịch biết rõ trong chùa khẳng định có chút bố trí, nhưng lúc này thật sự không sợ.
Hắn cảm giác được, Tịnh Không mặc dù cũng là Phượng Sơ tầng thứ tám, thứ chín, cảnh giới tương đương, mà chất lượng pháp lực chênh lệch với mình có chút không hợp thói thường. Cùng thuộc giai đoạn "Khí" hư vô có thể thấy được, nếu như mình ngưng thực có thể thấy được hơi nước mênh mông, Tịnh Không tối đa chỉ có một chút sương mù thưa thớt, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Chỉ là đấu pháp thì có thể nghiền ép, mà đạo pháp còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711396/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.