Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tần Dịch thiếu chút nữa bị những lời này sặc chết.
Hắn muốn để cho Kinh Trạch vẽ, bởi vì hắn có thể cảm nhận được trong bức họa nữ tử kia có chút hồn ý, nhưng cảm giác này rất hư ảo, chẳng qua chỉ là một chút cảm ứng mờ mịt. Hắn không cách nào phán định đây là "Câu hồn" hay "Hộ hồn", hay chính bản thân hắn đưa linh hồn vào hội họa? Đây là khái niệm hoàn toàn trái ngược.
Lưu Tô không nói chuyện, Tần Dịch không biết nó đang suy nghĩ gì, mà hắn cũng không muốn mọi chuyện đều trông cậy vào Lưu Tô, muốn tự mình làm chút phán đoán đấy.
Vì vậy bảo cho Kinh Trạch vẽ mình, vậy thì có thể cảm giác rất rõ ràng.
Kết quả, ba trăm lượng mà người này cũng không kiếm.
Tròng mắt Tần Dịch xoay tròn, trông thấy trên người Kinh Trạch rơi xuống một vài cánh hoa đào, hắn âm thầm cong ngón búng ra.
Cánh hoa lặng yên không một tiếng động mà biến thành một tấm lụa mỏng hồng nhạt, choàng lên người Kinh Trạch.
Kinh Trạch giống như điện giật bắn lên, hất lụa mỏng ra, vừa bực mình vừa buồn cười.
- Các hạ là người có đạo hạnh, vì sao còn tính trẻ con?
Tần Dịch cười hì hì nói.
- Lấy đạo của người trả lại cho người, cái gì gọi là tính trẻ con?
Kinh Trạch lại ngồi trở về.
- Để cho ta khoác nữ trang, ta cũng sẽ không vẽ ngươi, có tác dụng gì?
- Cho nên ngươi chỉ biết vẽ nữ nhân?
Tần Dịch có chút hứng thú hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711394/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.