Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Tần Dịch ngược lại không có tâm tư cảm nhận kiều diễm, dù gì cũng là nam nhân từng cùng Lý Thanh Quân chiến đấu hăng hái cả đêm, không phải sơ ca... Sau lưng mặc dù có mềm mại kề sát, trên tay cũng có xúc cảm thoải mái, nhưng đây là trường hợp nào, xác ướp cổ còn đang đuổi theo sau lưng, lấy đâu ra tâm tư thể nghiệm thân thể mềm mại của tiên tử?
Ngược lại nghe thấy hô hấp Minh Hà dần trở nên dồn dập, Tần Dịch cảm giác là lạ, quay đầu liếc một chút, lại thấy hai gò má Minh Hà đang đỏ bừng. Tần Dịch liền nói.
- Bị thương? Nghỉ một chút đi, còn phải dựa vào pháp bảo của cô đấy.
Minh Hà nhúc nhích đôi môi, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Tần Dịch không đi, ngược lại chờ ở chỗ này, nàng biết rõ như thế sẽ gánh chịu mạo hiểm cực lớn, không thể không biết tốt xấu.
Hàn Môn có thực lực mạnh hơn Tần Dịch, nhưng con chuột béo đã sớm chuồn mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Tần Dịch lại vẫn ở nơi này, đơn giản vì nghĩ có thể giúp nàng một tay hay không.
Trong lòng Minh Hà biết rõ, lại nhịn không được hỏi.
- Vì sao ngươi không đi?
Tần Dịch chạy vội, thuận miệng đáp.
- Nói xem kịch thì phải xem đến cùng chớ.
Câu trả lời này khiến cho Minh Hà có chút muốn cười, nàng quay đầu nhìn xác ướp cổ đang nổi giận đuổi đến gần.
Nó không có ý thức, chỉ có khát vọng tự nhiên thôn phệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711379/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.