Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Sắc trời tảng sáng, Tần Dịch bung dù đi đến dưới chân tiên sơn, ngẩng đầu nhìn đường núi trong mưa bụi.
Sơn môn có đá trắng làm bia, phía trên viết "Thanh Hư Cung", bậc đá xanh uốn lượn mà lên trên, trong núi cây xanh trổ cành, chim hót hoa nở, mây mù mịt mờ. Đứng trong mưa sáng tinh mơ nhìn lại thật sự giống như tiên cảnh.
Hắn đến bái phỏng.
Hàn Môn cho là hắn không để ý mà đi, thật ra không phải như vậy, chẳng qua là bây giờ Tần Dịch trở nên càng cẩn thận mà thôi.
Hắn không hy vọng tiểu trấn này hóa thành tử địa, hài tử vô tội lau nước mũi chơi pháo kia sẽ phải sống nay đây mai đó. Đổi thành Tần Dịch lúc trước —— ví dụ như thời điểm hộ tống Trình Trình, nói không chừng thật sự sẽ nhiệt huyết lên não liền hợp tác với Hàn Môn đi đối phó luyện thi.
Nhưng trải qua hành trình Yêu Thành cùng biến cố Nam Ly, Tần Dịch đã trải hồng trần, còn dễ dàng nhiệt huyết lên não.
Có lẽ trong lòng vẫn còn nhiệt huyết, vẫn còn hiệp nghĩa, còn muốn "Thay thế Lý Thanh Quân hoàn thành phần kia", nhưng tâm cảnh đã khôi phục loại trạng thái mắt lạnh quan sát Nam Ly như lúc vừa mới rời núi, cũng sẽ không dễ dàng đưa người nhập trong cuộc rồi.
Đã nhập hồng trần, hôm nay có thể xuất.
Dùng tâm thái tách biệt nhìn thế gian, theo góc độ nào đó mà nói, có thể xem như tuổi tâm lý đã già đi rất nhiều?
Có lẽ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711369/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.