- Tốt rồi, trước hết thả ta ra. Ôm một cây gậy thương tâm, cũng không cảm thấy mình ngu xuẩn hay sao?
Lưu Tô nói.
- Để cho Lý Thanh Quân trông thấy, hơn phân nửa sẽ cho rằng ngươi có sở thích đặc thù nào đó, chuyện tốt của ngươi liền thất bại.
Tần Dịch ngồi ở một bên, để Lang Nha bổng lên đầu gối.
- Vốn đi ra ngoài bên người thiếu đi ngươi liền toàn thân khó chịu, nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ ta không biết sống thế nào.
Lưu Tô trầm mặc một lát, thở dài không nói chuyện.
Bên trong gậy hắc ám vô biên. Hồn lực nó suy yếu, ngay cả thân gậy có thể sử dụng đều chỉ có phạm vi gang tấc, đi không xa, cũng không dám đi, cô viện tĩnh mịch, cô độc vô cùng vô tận.
Một mực ở trong Tiên Tích Sơn trọn đời cô độc cũng liền thôi, nhưng một khi lại nếm tư vị hồng trần liền không bao giờ muốn trải qua loại cảm thụ kia nữa.
Khoảnh khắc người ngoài leo tường mà vào, cho dù nó tự tin trận này không có vấn đề gì, trong lòng rõ ràng cũng sẽ nổi lên cảm giác bất lực trong tích tắc, hy vọng Tần Dịch ở bên người.
Tần Dịch nói.
- Sau này cho dù đi gặp vua, ta cũng muốn mang theo ngươi, bằng không không đi.
Lưu Tô khẽ cười nói.
- Vậy cho ta đoạt xá không?
Cho ta đoạt xá không, mà không phải sợ ta đoạt xá không.
Lưu Tô xác thực muốn đoạt xá, đây là mấu chốt lớn nhất giữa hai người.
Tần Dịch biết rõ, ít nhất đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711293/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.