- Ha ha ha, quả nhiên nhất biểu nhân tài, tông chủ sợ là lại thu một gã Kỳ Lân Tử a.
Vương Thế Dương khẽ vuốt râu dài, vẻ mặt khen ngợi nói.
- Vương trưởng lão quá khen rồi.
Ôn Tri Hành khiêm tốn đáp.
Hắn cũng là lần đầu tiên cùng Vương Thế Dương tiếp xúc, bất quá xem ra như vậy hẳn là tương đối dễ ở chung.
Dù sao có Liễu Thanh Huyền làm chỗ dựa vững chắc, người của Chính Dương tông ai dám không cho Liễu Thanh Huyền mặt mũi.
[ Chú ý, ánh mắt lão nhìn ngươi tràn đầy sát ý, ngươi sợ là chạy trời không khỏi nắng!]
[ Chú ý, ánh mắt lão nhìn ngươi tràn đầy sát ý, ngươi sợ là chạy trời không khỏi nắng!]
* * *
- Cái gì?
Ôn Tri Hành trong lòng giật mình.
Sao lại thế?
Vương Thế Dương đối với mình tràn đầy sát ý?
Ôn Tri Hành nhìn thấy bảng nhắc nhở đột nhiên nhảy ra này đều có chút bối rối.
Hắn hoàn toàn không cảm nhận được sát ý trên người Vương Thế Dương.
Cũng hoàn toàn không nghĩ tới, ngoại trừ Mục Vân Thanh ở ngoài, lại sẽ có người Chính Dương Tông muốn giết mình.
Lão âm bỉ này, cư nhiên ẩn sâu như vậy!
Tâm thần Ôn Tri Hành chấn động, Vương Thế Dương này không hổ là tu sĩ Thần Thông Cảnh, lại giấu sát ý của mình tốt như vậy.
Mình so sánh với lão âm bực này, vẫn còn quá non.
Vương Thế Dương mỗ không phải cùng phe với Mục Vân Thanh.
Ôn Tri Hành suy đoán trong lòng.
Chỉ có lời giải thích này mới thông, nếu không hắn cũng không đắc tội Vương Thế Dương.
Mà lúc này, Vương Thế Dương cũng ở trong lòng cân nhắc có nên trực tiếp ra tay hay không.
Lão hiện tại xuất thủ, tất nhiên có thể dễ dàng đánh chết "Vương Thủ Chân".
Nhưng còn có Bạch Lộ Thu, cũng có chút khó làm.
Là nhân chứng, Bạch Lộ Thu cũng phải chết mới được.
Nhưng mà Bạch Lộ Thu thực lực không thấp, lại là Liễu Thanh Huyền đệ tử, trên người có lẽ có vài món hộ thân át chủ bài.
Chính mình thật đúng là không có trăm phần trăm nắm chắc đem trong nháy mắt bắt được.
Nếu để cho nàng chạy trốn, đem hết thảy đều báo cho Liễu Thanh Huyền.
Vậy thì phiền toái rồi.
Với thủ đoạn của Liễu Thanh Huyền, hành động của Mục Vân Thanh nhất định sẽ bị phát hiện.
Bọn họ có thể chạy, nhưng lấy được Cửu Chuyển Thái Dương Kinh thì hoàn toàn không có khả năng.
Chậm rãi, tìm một cơ hội.
Trải qua một phen cân nhắc, Vương Thế Dương tạm thời cũng tắt ý nghĩ động thủ.
Không vội, lão lại không bại lộ, muốn động thủ, tùy thời tùy chỗ đều có thể xuống tay.
Tìm thời cơ vạn toàn lại nói.
- Lộ Thu, ngươi trước tiên nói cho ta biết tình huống trước mắt.
Vương Thế Dương cười cười với Ôn Tri Hành, sau đó đưa mắt nhìn về phía Bạch Lộ Thu.
Ôn Tri Hành thấy thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Muốn chạy trốn sao?
Trong lòng hắn bắt đầu suy tư.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, nếu là toàn lực chạy trốn, có cơ hội chạy trốn sao?
Hình như.. hơi khó.
Cho dù là sử dụng Huyết Độn Đại Pháp, cũng khó thoát khỏi sự truy sát của Vương Thế Dương.
Bạch Lộ Thu thì không nhận ra dị thường, nghe vậy gật đầu nói:
- Vương trưởng lão, trải qua điều tra của ta và Vương sư đệ, hồ yêu kia hẳn là ở trong nha môn nơi đây, tu vi ở cảnh giới thứ sáu, lúc trước bị trọng thương, giờ phút này hẳn là còn chưa khỏi hẳn.. Các sư đệ đóng ở đây cũng bị bắt vào trong đó.. Còn nữa..
Rất nhanh, tình huống nơi này đều từ trong miệng Bạch Lộ Thu nhất nhất nói ra.
- Đại yêu cảnh thứ sáu sao..
Vương Thế Dương nghe vậy, cũng là ánh mắt thâm thúy gật đầu, chợt khí phách bộc lộ nói:
- Đi thôi, lão phu ngược lại muốn xem hồ yêu này có năng lực gì, dám can đảm làm loạn ở địa vực Chính Dương tông ta.
- Vương trưởng lão, không cần thử thăm dò trước một phen sao?
Bạch Lộ Thu lại nhíu mày.
Nàng cảm giác Vương Thế Dương giống như có chút tự tin quá mức.
Hồ yêu kia cho dù là bị thương, nhưng dù sao cũng là đệ lục cảnh đại yêu a.
Hơn nữa nơi này, rõ ràng còn có yêu ma khác ở.
Rất rõ ràng, tình thế này có chút khác thường.
Vương Thế Dương sao lại lỗ mãng như vậy?
- Lộ Thu, mạng người quan trọng, cứu người trước rồi hãy nói, đối phó với hồ yêu cảnh thứ sáu này lão phu vẫn có chút nắm chắc.
Vương Thế Dương không để ý tới lời khuyên của Bạch Lộ Thu, mà là lời nói thấm thía giải thích một câu.
Cái này.. Vương trưởng lão nói rất đúng..
Nghe được mấy chữ mạng người quan trọng, Bạch Lộ Thu trong nháy mắt không còn lời nào để nói.
Cũng đúng, nếu tiếp tục kéo dài, những người khác liền thật sự không có sinh cơ.
- Nếu không dị nghị, vậy xuất phát đi, hai người các ngươi đến lúc đó có thể tùy thời mà hành động.
Vương Thế Dương vung tay lên, hạ quyết định.
Trên thực tế, Vương Thế Dương chính là muốn đem tình thế làm loạn.
Cái kia cảnh giới thứ sáu đại yêu, lão cũng xác thực không sợ, tốt nhất là có thể mượn tay người khác giết Vương Thủ Chân.
Thật sự không được, lão thừa dịp hỗn loạn cũng có thể động thủ.
Ôn Tri Hành đứng một bên, không nói gì.
Hắn giờ phút này không muốn cho Vương Thế Dương chú ý tới mình.
Suy nghĩ của hắn và Vương Thế Dương không kém nhiều lắm, chẳng qua là muốn thừa dịp hỗn loạn, trực tiếp chạy trốn.
- Sư đệ, ngươi làm sao vậy?
Bạch Lộ Thu quay đầu, nhận ra Ôn Tri Hành có chút khác thường.
Ôn Tri Hành hẳn không phải là người ít nói như vậy.
- Không có việc gì, chỉ là có chút khẩn trương.
Ôn Tri Hành cười cười.
Khẩn trương sao?
Bạch Lộ Thu nhíu mày, Ôn Tri Hành hình như cũng không phải là người căng thẳng.
- Ha ha ha, không sao, có lão phu ở đây, nhất định bảo vệ hai người chu toàn.
Vương Thế Dương nghe vậy, cũng cười khẽ một tiếng.
Còn tiến lên vỗ vỗ bả vai Ôn Tri Hành, bộ dáng trưởng giả hòa ái dễ gần.
Khi Vương Thế Dương tiến lên, trái tim Ôn Tri Hành như treo lơ lửng trong lòng.
May mà Vương Thế Dương vẫn chưa ra tay.
- Đa tạ Vương trưởng lão.
Ôn Tri Hành chắp tay, gãi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Sau đó hai người lại liếc mắt nhìn nhau, đều tự cười cười.
Bạch Lộ Thu nhìn hai người, cảm giác cổ quái trong lòng càng thêm mãnh liệt, nhưng cũng không mở miệng.
Một lát sau, thân ảnh ba người ẩn trong bóng tối, hướng về phía xa mà đi.
* * *
An Khẩu thành, trong nha môn.
Giờ phút này, đêm khuya yên tĩnh, Vương Thế Dương mang theo Ôn Tri Hành hai người nhanh chóng tới bầu trời nơi đây.
Lão cũng không che dấu chính mình, lại trực tiếp thúc giục lực lượng thần thức, hướng về trong đó nhanh chóng quét mắt.
- Vương trưởng lão!
Bạch Lộ Thu trong lòng cả kinh.
Không phải chứ, muốn hổ như vậy sao?
- Không sao, tìm đệ tử trước, đại yêu kia giao cho ta, các ngươi đi giải cứu những người khác là được.
Vương Thế Dương vung tay lên, không thèm để ý mở miệng.
Thần thức tiếp tục tìm kiếm, xem ra là đang cố ý kinh động đại yêu kia.
- Cái này.. Được rồi..
Bạch Lộ Thu há miệng, có chút im lặng.
- Tìm được rồi, ở trong địa lao, người trông coi tu vi không cao, các ngươi hoàn toàn có thể đối phó.
Sau một khắc, trong mắt Vương Thế Dương lộ ra một đường tinh quang, nói.
- Vương sư đệ, chúng ta đi!
Bạch Lộ Thu nghe vậy cũng vui vẻ, lôi kéo Ôn Tri Hành muốn ẩn mình trong bóng tối.
Ôn Tri Hành cất bước theo.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không có phát biểu ý kiến của mình.
Trước tiên dựa theo tiết tấu của Vương Thế Dương đi rồi nói sau.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, Vương Thế Dương lại gọi hai người lại.
Chợt, hai điểm linh quang trực tiếp xuất hiện ở trước người hai người, sau đó rơi vào trên người.
- Đây là..
Bạch Lộ Thu nghi hoặc nói.
- Yên tâm, chỉ là một luồng thần thức, đây là lão phu thần thông, nếu là gặp nguy hiểm, ta có thể mượn luồng thần thức này nhanh chóng chạy tới.
Vương Thế Dương giải thích.
- Cái này.. Đa tạ Vương trưởng lão..
Bạch Lộ Thu mang theo Ôn Tri Hành nói cám ơn, nhanh chóng rơi xuống đất, ẩn mình trong bóng tối.
Bùm!
Sau một khắc, trên người Vương Thế Dương bộc phát ra linh quang rực rỡ, tựa như một đạo thần hồng xông thẳng lên trời!
- Nghiệt súc, còn không mau hiện thân!
Thần thức của lão hóa thành một bàn tay khổng lồ, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh xuống phía dưới!
Vừa rồi, lão khiêu khích như vậy, hồ yêu cảnh thứ sáu kia cũng không hiện thân, này sợ không phải đang cố ý trốn tránh lão.
Cái này không thể được a.
Nước phải quấy đục, lão mới có thể ra tay với Vương Thủ Chân.
- Sư đệ, đi, Vương trưởng lão đang giúp chúng ta hấp dẫn hỏa lực, chúng ta mau đi cứu người.
Bạch Lộ Thu mặc dù có chút không hiểu Vương Thế Dương vì sao chọn dùng loại hành động mạo hiểm nhất này, nhưng đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể một con đường đi tới hắc đạo.
- Bạch sư tỷ, có biện pháp gì, có thể đem luồng thần thức này bỏ đi không?
Ôn Tri Hành không nhúc nhích, cau mày, trực tiếp dùng thần thức truyền âm nói.
- Cái gì?
Bạch Lộ Thu sửng sốt.
- Có thể bỏ đi không?
Ôn Tri Hành lại hỏi.
- Sư đệ, ngươi.. Không tin Vương trưởng lão?
Bạch Lộ Thu kịp phản ứng, thấy Ôn Tri Hành không trả lời, linh quang bên hông nhất thời lóe lên, âm thầm đem một kiện linh khí lặng lẽ giao cho Ôn Tri Hành, nói:
- Sư đệ, vật này hẳn là có thể giúp ngươi thoát khỏi luồng thần thức này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]