- Ôn sư đệ.. Ôn sư đệ..
Một thanh âm vô cùng quen thuộc từ ngoài phòng truyền đến.
Chính là Trương Thiên Thành đã nhiều ngày không gặp.
- Là.. Trương Thiên Thành..
Ôn Tri Hành nghe vậy, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong lòng hắn âm thầm kỳ lạ.
Không phải kỳ lạ Trương Thiên Thành tới tìm mình, mà là Trương Thiên Thành sớm nên tới tìm mình mới đúng.
- Trương sư.. huynh.. Hả?
Ôn Tri Hành cười ra cửa, sau đó liền nhìn thấy một tên đầu heo cả người đầy vết thương, mặt mũi bị người đánh không còn gì thay đổi?
- Sư huynh, người là ai vậy?
Ôn Tri Hành thật sự không nhận ra người trước mắt là Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành rất gầy, không sưng như vậy.
- Ôn.. sư đệ, là ta, nghe nói ngươi bị thương, ta đến xem ngươi.. bị thương.. thương thế thế nào, nhưng.. có chỗ nào khó chịu không?
Trương Thiên Thành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng đau đến nhe răng trợn mắt.
Ôn Tri Hành: "..."
Chuyện kia.. hình như vẫn là ngươi bị thương tương đối nặng.
Hắn đều bị Trương Thiên Thành làm cho có chút không rõ ràng.
- Đa tạ Trương sư huynh quan tâm, cơ bản không ngại.
Ôn Tri Hành ngẩn người, lại ân cần nói: "Bất quá, sư huynh, ngược lại.. huynh.. không sao chứ?"
- Hây, ta.. Có thể có chuyện gì.
Trương Thiên Thành quật cường lắc đầu, sau đó lại nói: "Ôn.. sư đệ, đỡ ta một tay."
- A.. A a.
Ôn Tri Hành kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-giup-ta-truong-sinh/3058064/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.