Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 120 Chương 119 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150
Chương sau
- Ta.. Không.. Cam.. Đầu Khâu Oanh Nhi xẹt qua một đường cong trên không trung, sau đó lăn xuống đất. Lấy tu vi hiện tại của nàng, đầu bị chém tuy rằng sẽ chết, nhưng vẫn có thể sống lâu hơn người thường một thời gian. Ánh mắt của nàng toát ra mãnh liệt không cam lòng. Trăm triệu lần không nghĩ tới, nguyền rủa khiến mình sống không bằng chết lại là Ôn Tri Hành. - Thì ra là thế! Thì ra là thế! Đây là một loại oán niệm mãnh liệt. Nàng không muốn chết. Nàng muốn giết Ôn Tri Hành. Hối hận lúc trước, mình lúc ấy nên giết Ôn Tri Hành đi. - Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, đáng tiếc, lần này ngươi là nhân vật phản diện. Ôn Tri Hành thu hồi Kiếm Hoàn, miệng thở dài một tiếng. Hắn thừa nhận, mấy ngày này trải qua ở Vạn Diệu Cung, để cho tâm lý hắn nhiều hơn một tia bệnh hoạn. Mỗi lần niết bàn, nhìn như đơn giản, kì thực đều để lại dấu ấn thật sâu trong nội tâm của hắn. - Khâu sư tỷ, vào Tế Hồn Phiên của ta, hộ giá hộ tống cho ta đi. Ôn Tri Hành nhìn đôi mắt oán độc đang gắt gao nhìn mình, ánh sáng trong lòng bàn tay lóe lên, Tế Hồn Phiên xuất hiện. Mặt cờ hơi lay động, âm khí nồng đậm tỏa ra. - A! Một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, trên đầu Khâu Oanh Nhi, một bóng dáng hồn phách hơi mơ hồ bị kéo ra. Có lẽ là bởi vì oán niệm đối với Ôn Tri Hành, đạo tàn hồn này hung lệ vô cùng. Oán niệm nồng đậm đến ngay cả Ôn Tri Hành cũng chấn động. - Thanh Tâm Chú! Cảm nhận được chính mình tựa như bị ảnh hưởng, Ôn Tri Hành tụng niệm chú ngữ, để cho mình khôi phục thanh minh. - Thu! Trên Tế Hồn Phiên âm phong đột nhiên nổi lên, tàn hồn Khâu Oanh Nhi không còn sức chống cự, trực tiếp bị thu vào trong đó. [Ngươi thu một tàn hồn Huyền Diệu Cảnh, uy năng Tế Hồn Phiên tăng lên một thành.] [Thúc giục Tế Hồn Phiên, có thể phát động thần hồn công kích.] - Không tệ. Ôn Tri Hành gật đầu, lại liếc nhìn tàn hồn Khâu Oanh Nhi. Phát hiện nàng đang bị bám vào trên lá cờ, hai tròng mắt đỏ như máu, trong miệng kêu to liên tục, tránh thoát lại tránh không thoát. Một khắc nhìn thấy Ôn Tri Hành, lại càng điên cuồng vô cùng. - Còn rất hoạt bát. Harry Potter fanfic Ôn Tri Hành mỉm cười. - Nhìn thấy sư tỷ có sức sống như vậy, ta liền yên tâm. Sau đó trực tiếp thu hồi. Thân ảnh hắn lại chậm rãi biến thành Ninh San, nghênh ngang đi ra khỏi mật thất. Khâu Oanh Nhi đã chết, cũng là lúc phải rời đi. Nhưng ân oán giữa hắn và Vạn Diệu Cung còn chưa kết thúc, một ngày nào đó, hắn sẽ trở về. Ngày này, có lẽ cũng sẽ không quá muộn. * * * Bên ngoài mật thất. Cuộc chiến giữa Vạn Diệu Cung và đám người Liễu Thanh Huyền đã đến hồi gay cấn. Có đại sát trận gia trì xuống, Chính Dương Tông ba người liên tiếp bại lui. Ánh sáng ngôi sao rực rỡ bộc phát! Vô số tinh quang tràn ngập ý hủy diệt, trực tiếp trống rỗng hiện lên. Khí sát phạt không chỗ nào không có. Hộ tông đại trận của Vạn Diệu Cung lại có nhiều biến hóa. Có thể công, có thể thủ, có thể hấp thụ. Ba người Chính Dương Tông bị nhốt trong lồng giam do ánh sao biến thành. Liễu Thanh Huyền chắn trước người hai người Vương Thế Dương, một thanh trường kiếm như mực bị hắn nắm trong lòng bàn tay, kiếm khí hoa mỹ ngang trời. Lại đem tất cả công kích đều ngăn trở. - Tông chủ, không cần lo cho chúng ta! Hứa An khẽ quát một tiếng, lão hiểu nếu cứ tiếp tục như vậy. Ba người bọn họ cùng chết ở chỗ này. - Liễu Thanh Huyền, ngươi không phải muốn phá đại trận sao? Như thế nào, không phá sao? Tư Nam Yên tùy ý mà cười, ánh sao đầy trời chiếu sáng khuôn mặt yêu mị đến cực điểm. Phượng Nhược Ly thì không lên một tiếng, tính cả Tư Nam Yên thao túng trận pháp này. - Muốn phá, chỉ là thời gian chuẩn bị lâu hơn một chút. Liễu Thanh Huyền đột nhiên mở miệng. - Chết đến trước mắt còn mạnh miệng! Tư Nam Yên tất nhiên là không tin, đang muốn thúc giục trận pháp lần nữa, lại nghe bên tai truyền đến một tiếng kiếm minh to rõ. Tranh! Một thanh trường kiếm rực rỡ từ trong hư không toát ra. Hóa thành một đạo lưu quang đâm thẳng lên bầu trời. Vô tận linh khí lấy trường kiếm làm trung tâm, bắt đầu điên cuồng hội tụ lưu động, lại mơ hồ hóa thành một hoa văn to lớn. Cẩn thận nhìn lại mới phát hiện, trong đồ án này lại ẩn chứa một thanh kiếm ảnh không ngừng vũ động. Đây đúng là một bộ kiếm đạo sát trận đồ! Trên trận đồ, một đạo thân ảnh mờ mịt đang ngồi xếp bằng trong đó. - Đây là.. Trong lòng Tư Nam Yên chấn động, - Linh bảo! - Ta cũng không nói, hôm nay chỉ có ba người chúng ta tới. Liễu Thanh Huyền lạnh nhạt mở miệng. Một đạo kiếm khí màu vàng thật lớn ngưng tụ trước người gã, chiếu triệt thiên khung. Một mình gã quả thật không phá được hộ tông đại trận này. Nhưng gã cũng không phải không chuẩn bị. Lúc này đây, gã trực tiếp dốc toàn lực đi ra, còn mang theo linh bảo mạnh nhất trong tông môn. Linh bảo, chính là bảo vật so với linh khí còn cường đại hơn. Tứ đại tu sĩ thần thông cảnh giới đang phối hợp Linh Bảo, trong khoảng thời gian ngắn phá vỡ một lỗ hổng, chạy đi hẳn là không thành vấn đề. - Liễu Thanh Huyền! Tư Nam Yên nhất thời có chút nóng nảy. Nàng tốn nhiều sức lực như vậy, cũng không phải là cùng người đùa giỡn. Không giết Liễu Thanh Huyền, nàng làm sao có thể cam tâm. Nhưng có chút muộn màng, Bên ngoài đại trận, Kiếm Đạo Sát Trận Đồ càng thêm cuồng bạo hấp thu linh khí trong thiên địa. Ầm ầm! Nương theo một đạo tiếng vang thật lớn, trong thương khung đột nhiên thiên lôi chợt vang! Lôi Kiếm! Huyền lôi màu vàng hung hăng bổ xuống, trực tiếp va chạm vào đại trận hộ tông Vạn Diệu Cung. Bùm! Cùng lúc đó, một đạo kiếm khí màu vàng vô cùng từ dưới lên trên, cùng hướng một điểm chém tới. Răng rắc! Lục Mang Tinh Đấu Trận vốn không thể phá vỡ lại phát ra tiếng vỡ vụn rất nhỏ. Ầm ầm! Vô số âm thanh trầm đục, chấn động thiên địa. Trên kiếm đạo sát trận đồ, lại ngưng tụ lôi kiếm đầy trời. - Không có khả năng, không có khả năng! Tư Nam Yên bước chậm trong hư không, lại lảo đảo một cái. Ầm ầm! Vô số lôi kiếm cùng phát, tiếng nổ vang liền thành một mảnh. Ong ong! Cùng với một tiếng run rẩy. Lục Mang Tinh Đấu Trận rốt cục chịu không nổi, lại bắt đầu chậm rãi tiêu tán. Phụt! Tư Nam Yên cùng Phượng Nhược Ly lập tức ho ra máu bay ngược. Trận pháp này do hai người bọn họ điều khiển, tự nhiên phải chịu cắn trả. - Tông chủ, cơ hội tốt, giết! Hai mắt Vương Thế Dương lập tức sáng ngời, muốn động thủ bổ đao. Nhưng mà đúng lúc này, sâu trong Vạn Diệu Cung chậm rãi phóng thích ra một đạo khí tức khủng bố. - Lão già kia quả nhiên không chết, nơi đây không nên ở lâu, đi! Liễu Thanh Huyền hai mắt ngưng tụ, thân hóa hư ảnh, mang theo hai người rời đi, chợt lại cười, - Nhưng mà, cũng chỉ là ngoại cường trung can thôi. Nội tình Vạn Diệu Cung, gã đã thăm dò. Lần sau, chính là lúc Vạn Diệu Cung diệt môn. Tư Nam Yên thấy thế, trong miệng lại tuôn ra một ngụm máu tươi. Toàn bộ Vạn Diệu Cung lại càng loạn thành một mảnh. - - Bên ngoài Vạn Diệu Cung. Trong một chỗ núi rừng, hai đạo bóng người đang lo lắng chờ đợi, nhìn đại trận Vạn Diệu Cung tiêu tán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Một đạo nhân ảnh trong đó chính là Mục Vân Thanh. Bên cạnh, một thiếu nữ thanh lệ đầu đeo trâm kiếm đang đứng. Trang phục hắc bạch kiếm cẩn thận tỉ mỉ vẫn lộ vẻ yểu điệu thoải mái, vì núi non nơi này tăng thêm một phần cảnh sắc. - Sư muội, không có việc gì, sư phụ bọn họ đi ra, ta đi vào xem một chút, ngươi ở lại đây đừng nhúc nhích. Mục Vân Thanh mở miệng với Liễu Thanh Đại bên cạnh. Lúc trước, y đáp ứng Liễu Thanh Đại muốn dẫn nàng đi ra gặp việc đời, lần này thật bị lừa rồi, muốn bỏ thế nào cũng không được. - Sư huynh, ngươi đi làm gì? Liễu Thanh Đại muốn cùng nhau đuổi theo. - Ta đi đón những người khác trở về, ngươi đừng chạy loạn, bằng không ta nói cho sư tôn ngươi trộm chạy ra! Nhưng Mục Vân Thanh lại trừng mắt nhìn nàng, thân hình nhanh chóng tiêu tán tại chỗ. - Ngươi! Liễu Thanh Đại tức giận, nhưng nghe được danh tự Liễu Thanh Huyền cũng không nhịn được rụt cổ lại. Nàng sợ nhất Liễu Thanh Huyền. Bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, chán đến chết chờ đợi. Hưu! Đúng lúc này, một mảnh huyết vụ đột nhiên từ xa nhanh chóng đánh úp lại. Huyết vụ ở trong bóng tối chớp động rất nhanh, trong nháy mắt đã tới cách đó không xa. - Chẳng lẽ là người của Vạn Diệu Cung? Đôi mắt Liễu Thanh Đại nhất thời ngưng trọng. Tay của nàng chậm rãi vươn lên đỉnh đầu, kiếm quang khẽ chớp động. Nhưng mà sau một khắc, liền thấy huyết vụ kia mãnh liệt dừng lại ở trước người nàng. Đông! Trong huyết vụ, một đạo thân ảnh nửa chết nửa sống toàn thân là máu từ trong đó rơi xuống, nặng nề ngã sấp xuống đất. Mắt thấy sẽ không sống nữa. - Hả? Liễu Thanh Đại nghiêng đầu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 120 Chương 119 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150
Chương sau