Ôn Tri Hành nghe thấy tiếng động, nhặt quần áo của mình lên rồi chậm rãi mặc vào.
Có người đến, nhưng cũng không cần hoảng sợ.
Thanh âm bên ngoài phòng, tựa như có chút quen thuộc.
Chuyện xảy ra đột ngột, hắn cũng không nghe rõ lắm.
- Ai?
Hoa Hữu Dung thuận tay vén tóc đen, cắm một cây trâm, nhíu mày mở miệng.
- Hoa sư muội, nghe nói ngươi bị thương, ta tới thăm ngươi.
Thanh âm bên ngoài lại vang lên.
Thanh âm mềm mại, lại mang theo phong vận của mỹ phụ thành thục.
Lần này, Ôn Tri Hành nghe ra.
Thanh âm này hình như là Bạch Lộ Thu.
Mà Hoa Hữu Dung nghe vậy, lấy ra một khối lụa nhỏ thêu mẫu đơn chà lau thân thể, lại lần nữa sửa sang quần áo, đem xuân sắc đều khóa vào trong quần áo.
Cuối cùng vung tay lên, khí tức uể oải trong phòng trong nháy mắt tiêu tán.
Ôn Tri Hành cũng rất hiểu chuyện thu dọn chăn đệm lộn xộn chỉnh tề.
Hoa Hữu Dung thấy thế, lúc này mới chậm rãi mở cửa.
Kẽo kẹt.
Cửa gỗ mở ra.
Ngoài phòng, Bạch Lộ Thu mặc một chiếc váy lụa màu đỏ nước, tóc cũng dùng trâm ngọc búi lên, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.
- Bạch sư tỷ.
Hoa Hữu Dung sắc mặt trắng bệch, đi ra nghênh đón.
Nếu muốn lẻn vào Chính Dương Tông, Tư Nam Yên tự nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Nàng từ trong Tạo Hóa Thiên Ma công biết được một ít ký ức của Hoa Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-giup-ta-truong-sinh/2784037/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.