Hai người không nghĩ tới Hòa Thuận vậy mà lại khóc, nhất thời tay chân luống cuống, không biết phải làm sao.
Bọn họ mới vừa Trúc Cơ không lâu, còn chưa lén chiếm được tí lợi nào từ dược đồng, mấy ngày nay mới thương lượng qua, đi tới dược điền của Hoà Thuận xem thử.
Ai dè hôm nay vừa nhìn một chút, còn chưa có nói hết mấy câu đã bức Hoà Thuận phát khóc.
Hai người nhìn nhau một lúc, không biết nên xử lý thế nào, cuối cùng vẫn là Lương Bình khéo léo khuyên nhủ.
"Tiểu sư muội, ngươi đừng khóc, chúng ta chỉ là mượn ít linh thảo dùng một lát, nhất định sẽ trả lại cho ngươi."
"Chỗ này ta còn có mấy khối linh thạch, hay là ngươi cầm trước để dùng, coi như là ta mua không thành, chỉ cần ngươi đừng khóc nữa. Chúng ta là người tu tiên, sao có thể tùy tiện khóc được."
Hòa Thuận chả để vào tai, dùng mấy khối linh thạch hạ phẩm đã nghĩ lừa gạt ta, không dễ vậy đâu.
Chỉ là nàng nửa ngày cũng không nặn ra được một giọt nước mắt, đành phải dùng tay áo xoa xoa một chút, hai mắt hồng hồng nói: "Những linh thảo này ta phải đem trả nợ cho Triệu sư huynh, không phải ta không muốn đưa các ngươi mượn. Chỉ là.. ta thiếu Triệu sư huynh hơn năm mươi linh thạch hạ phẩm, đám linh thảo này còn chưa đủ trả nợ nữa."
Lương Bình có chút khó xử, chính mình vừa mới thăng lên Trúc Cơ, cũng không có nhiều linh thạch như vậy.
Hơn nữa chưa từng nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-truc/3356374/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.