Edit: MNMC
Hai ngày sau, Hoà Thuận theo Ông Bá đến vực núi Lạc Dương. Nàng không muốn mua khôi giáp, một là vì tất cả cửa hàng bán khôi giáp ở Phong Vô thành đều dành cho tu sĩ, hai là nàng không có tiền cũng chả dùng đến, đành thủ công lấy hai mảnh mai rùa nhét vào trong áo trước ngực và sau lưng.
Vũ khí chính của Hoà Thuận là 2 cây đoản kiếm, một treo bên hông, một buộc vào bắp chân. Ngoài ra nàng còn mang theo dẫn linh găng không rời dù nó chỉ có tác dụng mở túi trữ vật và kết giới ở nhà.
Ông Bá không mang Hòa Thuận ngồi pháp khí bay trực tiếp mà hai người một trước một sau đi bộ ra cổng tây, đi thêm một giờ nữa thì đến bên ngoài vực.
Vực núi Lạc Dương là một hẻm núi ngầm, đứng bên rìa có thể nhìn thấy cây cối rậm rạp cao chót vót. Con đường đi vào bên trong tương đối dốc, đương nhiên cũng có tu sĩ tự cho mình tu vi cao, cầm pháp bảo trực tiếp bay vào.
Có rất nhiều tu sĩ tụ tập bên ngoài vực núi, phần lớn họ đều muốn mời vài người cùng đi chung. Ông Bá quen khá nhiều người nhưng chủ yếu toàn hành động một mình. Lần này, ông ta chỉ chào hỏi mấy người quen rồi cùng Hoà Thuận đi xuống dốc.
Rừng cây khe núi cổ xưa này cũng na ná như nhau, đều có cây cao chọc trời, ma trùng mãnh thú. Lần này, hai người bọn họ chẳng qua dự định nhặt nhạnh tí đồ cho nên chỉ tìm con mồi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-truc/2530774/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.