Chương trước
Chương sau
Mọi người vội vàng đi về phía Làng Cây, mới đi đến tán cây Mẫu đã thấy lão trưởng thôn dẫn theo tất cả dân làng đang vươn cổ đứng đợi.

Nhìn thấy một đoàn người xuất hiện, lúc này lũ trẻ mới đồng loạt chạy tới, nữ nhân có con cũng ôm lấy con mình gào khóc thảm thiết. Nam tử có mẹ già thì chạy đến nhận người thân, cũng không nhịn được mà ôm đầu thất thanh khóc lên.

"Ta thật sự không muốn quấy rầy các ngươi nhưng có thể để người bị thương đi chữa trị trước không, chúng ta nấu chút gì vừa ăn vừa nói chuyện sau?" Mặc dù cảnh trên rất cảm động nhưng người bị thương trên lưng Hổ Nhi máu chảy đầm đìa, Hoà Thuận nói cũng không thích hợp, nhưng mạng người quan trọng hơn, nàng đành phải phá vỡ không khí này.

Lão trưởng thôn già lau nước mắt đi, cố nén vui mừng kêu gọi mọi người nhanh chóng khiêng người bị thương về làng rồi tìm một ít cao dược băng bó.

Hòa Thuận nhìn 6 người thở hồng hộc nằm trên mặt đất, không khỏi hỏi: "Trưởng thôn, trong làng không có đại phu sao?"

Lão trưởng thôn sắc mặt có chút khó coi, vết thương của những người này thật sự nghiêm trọng, dựa vào băng bó đơn giản cũng vô dụng. Quan trọng nhất là một trong số đó lại có đứa con trai út của lão ta.

Lão lắc đầu nói: "Trong thôn trước kia có một người biết chút y thuật, nhưng là bệnh chết trước khi thu học đồ."

"Tỷ tỷ, còn có chút thuốc ngày đó ngươi đưa cho ta." Anh Hoa cầm một lọ nhỏ chen vào, bất quá trong lọ cũng không nhiều lắm, một người trị còn không đủ.

"Như vậy đi, ta đi bờ sông tìm một chút xem sao, trên người những quỷ hộ vệ kia hẳn là có thuốc. Cho dù không phải đan dược chữa bệnh thì đề cao tu vi cũng không tệ." Hoà Thuận bất đắc dĩ lắc đầu.



Làng Cây này không có rút kinh nghiệm từ những năm trước gì hết, thôn dân bị bệnh khó qua khỏi. Cho dù người già đi lại không tiện cũng có thể bảo trẻ con ra ngoài học chút y thuật, so với bây giờ sẽ cứu vớt được chút ít.

Trong tiếng cảm ơn của mọi người, Hoà Thuận cưỡi hổ chạy nhanh đến sông. Lúc này trời đã tối, trong rừng lại càng tối hơn. Hoà Thuận lấy ra một cây gậy có gắn một quả bí ngô nhỏ bên trên, cắm một viên linh thạch hạ phẩm vào giữa quả bí ngô.

Quả bí ngô lập tức phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu rọi rừng cây trong vòng hai thước. Đây là chiếc đèn tiêu thụ linh thạch mà Hoà Thuận tạo ra từ nguyên liệu thừa lúc luyện khí.

Trên yên thú của Hổ Nhi có một nguồn cắm đặc biệt. Hoà Thuận thuận lợi cắm đèn vào đó. Như vậy không sợ Hổ Nhi chặn lại ánh sáng, đồng thời có thể chiếu sáng phía trước để ngăn Hổ Nhi trốn thoát.

"Tiểu Thuận, những thôn dân này hiện tại đã được cứu, ngươi định khi nào thì rời đi?" Tiểu Hắc đáp xuống yên thú, hai chân kẹp một miếng thịt khô cướp được của người trong thôn, vừa mổ vừa hỏi.

"Ngày mai, ta thật sự không muốn người khác chú ý tới chuyện của ta. Bọn họ trước kia đều dựa vào ta mà sống, hiện tại khác rồi, ta có nhiều ma thú nội đan như vậy, nên đi thôi."

Hòa Thuận sửa lại tóc bị gió thổi bay, khăn trùm đầu đã sớm rớt ra. Người bị thương ban nãy làm máu dính vào yên thú, Hoà Thuận chưa kịp lau. Nàng cũng không sợ máu thu hút ma thú. Ma thú đến trái lại nàng còn vui mừng là đằng khác.

Tiểu Hắc nuốt vào miếng thịt khô, không khách khí nói: "Đừng nói ở cái thôn nghèo rách này, kể cả Phong Vô thành. Ngươi dám đi ra ngoài với một thân ma thú nội đan trên đường cái, đừng nói là người phàm, kể cả có là tu sĩ cũng bị người ta vây cướp."

"Ngươi nói cũng đúng, xem ra ta phải chuẩn bị một ít y phục che lại nội đan. Còn có nội đan ở hai bên yên Hổ Nhi cũng cần phải che lại. Xem ra ta đây thoạt nhìn chỉ là người phàm mười mấy tuổi, lại không có linh lực, đúng là một miếng mồi ngon." Hòa Thuận hiểu ý cười cười.

"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Tiểu Hắc nhắm mắt lại dưỡng thần, một hồi nó còn muốn đi nhặt Thiên Ảnh Châm. Việc đó thật sự quá lãng phí khí lực, nó luôn phải làm loại chuyện mệt mỏi này.

Hòa Thuận dùng tay vỗ vỗ Hổ Nhi: "Hổ Nhi, tới bờ sông là có thể nghỉ ngơi ăn chút gì đó." Nếu không phải là muốn giúp thôn dân đến tìm dược, hiện tại các nàng sớm có thể ăn no rồi ngủ một giấc.

Hổ Nhi vừa nghe có cái ăn, nó dang rộng đôi chân ngắn tích cực chạy nhanh hơn, hy vọng có thể đến sông sớm để ăn một bữa thịnh soạn.

Vừa đến bờ sông, đám Hoà Thuận nghe thấy tiếng lạch cạch, đợi Hổ Nhi đến gần thì thấy ánh sáng vụt qua. Một đàn lớn cỡ lòng bàn tay ăn xác trùng chạy tứ tán, để lộ ra xác của một tên quỷ hộ vệ đã bị ăn tươi nuốt sống chỉ còn lại xương.

Loại chuyện này Hoà Thuận đã sớm quen thuộc, những loại côn trùng này chỉ ăn xác chết, rất nhạy cảm với ánh sáng. Vì vậy ngay khi chiếc đèn bí ngô chiếu vào, tất cả chúng đều chạy tán loạn trốn vào rừng cây.

Thấy đám trùng đều bị ánh đèn đuổi đi, Hoà Thuận tới nhặt một cây thương rơi trên mặt đất, lục lọi y phục quỷ hộ vệ xem có túi trữ vật không, Tiểu Hắc cũng bay đi tìm Thiên Ảnh Châm.

Hoà Thuận cẩn thận đem mỗi kiện hài cốt lật một chút, nàng nhặt được hai mươi sáu cái túi trữ vật.



Hổ Nhi nằm sấp trên mặt đất ăn đống thịt khô cao đến mí mắt trước mặt, đây là thức ăn nhất định phải có của Hoà Thuận, ai bảo hai con sủng thú này ăn không ngừng mỗi khi rảnh cơ chứ.

Hòa Thuận lúc này ngồi trên lưng Hổ Nhi, đem mỗi túi lấy ra cẩn thận kiểm tra một lần. Trừ một chút pháp khí lộn xộn thì toàn tạp vật. Nàng tìm được hai chai thuốc nhưng không biết là thuốc gì.

Hoà Thuận mở ra xem, trong chai đầu có ba viên thuốc, mùi hơi hắc. Chai thuốc còn lại chỉ có một viên to bằng hạt đậu tằm, mùi hơi thơm.

Nàng cầm chai thuốc không quyết định được, thôi cứ thẳng thắn chờ lát liền trực tiếp ném cho thôn trưởng, để bọn họ quyết định có uống hay không.

Rừng rậm ban đêm gió mát phơ phất, thổi vào người có chút lạnh. Hổ Nhi đã ăn sạch thịt khô, da dày thịt béo cũng không sợ gió lạnh thổi qua. Mà Hòa Thuận thì ôm hai tay lui ở yên thú, quyết định sau này nhất định phải khâu một kiện áo choàng ấm áp bằng da thú, có thể chắn gió làm thảm lại có thể che đậy ma thú nội đan trên người.

Đợi đến lúc nàng đông lạnh đánh vài cái hắt xì mới nhìn thấy Tiểu Hắc lung lay lúc lắc bay trở về.

Nó tức khắc chui vào lòng Hòa Thuận, uể oải nói: "Mệt chết ta rồi, để ta ở trong ngực ngươi nghỉ ngơi một chút. Phiền cho ngươi lần sau giúp ta chế tạo pháp bảo thời gian đi, cái gì Thiên Ảnh Châm ta không cần."

"Hổ Nhi, chúng ta trở về." Hòa Thuận trước vỗ Hổ Nhi để nó đứng dậy, sau mới nói với Tiểu Hắc trong lòng: "Mặc dù lúc nhặt châm phiền toái một chút, nhưng lực công kích không nhỏ. Ban ngày ngươi cũng không phải không thấy, năm tên Trúc Cơ vây đánh ngươi, ngươi lại có thể dùng Thiên Ảnh Châm làm họ bị thương."

"Nếu như không phải ta bắt ngươi cho thêm Cốt toái bổ cùng Huyết Đằng, cái pháp khí này làm sao có tác dụng tốt như vậy, bị ong vẽ chích vào cũng vô dụng, ta đi ngủ một giấc, có nguy hiểm gọi ta." Tiểu Hắc nói xong cũng tự cố chen vào lòng Hoà Thuận ngủ sâu.

Hòa Thuận nhìn Tiểu Hắc ngủ cũng đem nó ôm vào lòng, có chim để ôm cũng thấy ấm áp.

Khi Hoà Thuận trở lại Làng Cây, dân làng đã đưa người thân của họ về nhà. Mọi người đốt đèn dầu rất xa hoa, củi trong lò chất đầy đến miệng, dưới gốc cây Mẫu có thể nhìn thấy ánh đèn từ từng ngôi nhà trên ngọn cây, mùi thức ăn thoang thoảng bay đến.

Cảm giác này làm Hòa Thuận có chút cô đơn, nàng đứng dưới tàng cây một hồi, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Hồ Nhi, đem Hổ Nhi đặt vào túi linh thú nghỉ ngơi.

Nàng ôm Tiểu Hắc trong tay đi đến nhà chính của trưởng thôn, nơi những dân làng bị thương nặng vẫn đang chờ nàng mang thuốc về.

Đẩy cửa phòng ra, một luồng khí nóng ập vào, đống lửa vẫn đang cháy lim dim.

Trong nhà khá ít người, ngoại trừ sáu người bị thương nằm dưới đất gần đống lửa, người nhà của họ cũng chen chúc trong nhà chờ đợi.



Hoà Thuận vừa bước vào cửa, người trong phòng lập tức đều quay ra nhìn nàng đầy mong đợi, đặc biệt là nữ nhân và trẻ nhỏ, họ nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt khiến nàng không khỏi xót xa.

Lão trưởng thôn còn chưa kịp mở miệng, nàng đã vội lấy ra hai lọ thuốc đưa cho lão, nói: "Ta chỉ tìm được hai lọ đan dược, không phải thuốc trị vết thương mà ta biết. Cái này trước đây đã từng ngửi qua, mùi vị không giống, nhìn có độc."

Lão mở hai bình đan dược ra ngửi, sau đó chần chờ một chút. Một người phụ nữ trong đó đột nhiên chạy tới, nắm lấy tay lão thôn trưởng, quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng khóc lóc, cầu xin lão ta cứu bọn họ.

Trưởng thôn cũng không dám tùy tiện kê đơn thuốc, trong đó có cả con trai lão. Lão không còn cách nào khác là lại nhìn Hoà Thuận ở bên cạnh, trong mắt như đang cầu xin nàng giúp đỡ.

"Ay da." Hoà Thuận chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, những người này đều đã hôn mê bất tỉnh. Nàng chỉ vào lọ thuốc có mùi thơm rõ ràng: "Loại này mùi thơm hơn, nhìn cũng không giống thuốc độc, hòa vào nước cho mỗi người, pha một phần thì tốt hơn. "

Trưởng thôn già nghiến răng kêu một nữ nhân đi lấy bát nước. Lão cẩn thận rót viên thuốc ra, cầm trong tay nhìn hồi lâu mới do dự lần nữa ném viên thuốc vào trong bát. Viên thuốc tan vào nước và chuyển sang màu xanh lục.

Lão chia trong bát thành sáu phần bằng nhau, yêu cầu mỗi người trong gia đình lấy một phần rồi lập tức đem cho dân làng bị thương nặng uống.

Sau khi sáu người bị cưỡng ép uống thuốc, một khắc đồng hồ qua đi, vết thương của từ từ khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Có thể do lượng thuốc không đủ, vết thương còn chưa kịp lành hẳn đã dừng lại.

Nhưng có còn hơn không, mặc dù trên người vẫn còn đầy vết thương nhưng hô hấp bọn họ đã bắt đầu bình ổn trở lại, điều này cũng khiến người thân của họ đang khiếp sợ trở nên nhẹ nhõm hơn.

Nhìn thấy thuốc này thật sự hiệu quả, Hòa Thuận liền cáo từ trở lại phòng mình, nàng chui vào chăn liền bắt đầu ngủ say.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.