Đàn ong chúa theo sau ùn ùn kéo đến, đuôi chúng liên tục bắn kim độc về phía Hoà Thuận. Chúng khác ong bình thường ở chỗ ong bình thường chỉ có một chiếc kim ong, khi bắn ra kim độc sẽ chết vì bị moi ruột ra ngoài. Còn ong chúa lại có thể tạo ra ong mới bằng linh lực của mình.
Số lượng ong quá nhiều, Hòa Thuận không thể sử dụng Tiên Khấp công kích, như vậy chỉ thêm lãng phí nội đan. Nàng chỉ cưỡi Hổ Nhi để nó chạy lung tung. Nhìn lên có thể thấy được kim độc rơi như mưa làm phòng ngự trên yên thú Hổ Nhi phải bật tối đa, tiêu hao linh lực vô cùng lớn.
"Tiểu Hắc! Chạy như vậy không phải cách hay. Chỉ cần nội đan trên yên thú cạn kiệt chúng ta sẽ chết. Chúng ta không ở địa bàn tụi nó, cũng không dính mật ong trên người, cớ gì lại đuổi theo như vậy?" Hoà Thuận bình tĩnh ngẩng đầu nhìn đàn ong chúa bay lượn phía trên, nghi ngờ hỏi Tiểu Hắc.
Móng vuốt Tiểu Hắc đang nắm chặt yên Hổ Nhi, đôi mắt nó khẽ đảo xuống Giày Mây của Hoà Thuận, phát hiện có vài chất trắng rơi trên đó.
"Bọn chúng băm nhỏ nhộng ong chúa rồi trộn vào mật. Thảo nào linh khí trong mật ong lại trong và đặc như vậy. Có vẻ là vì mùi nhộng ong. Bọn ong chúa cho rằng chúng ta ăn trộm nhộng ong nên mới đuổi theo".
Hoà Thuận không khỏi chửi ra tiếng: "Đám người này quá đáng hận. Bọn họ mạo hiểm làm loại chuyện này chỉ để dụ ong chúa giết ta? Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-truc/2530712/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.