Chủ quán bưng nguyên con cừu nướng không biết làm sao, nhìn mọi người với vẻ mặt khó xử.
"Chủ quán, nhanh lên đi." Hoà Thuận thấy cừu nướng nguyên con sắp nguội, không kiên nhẫn liền cao giọng nói.
Chủ quán cố hết sức nghiến răng, ông chạy nhanh tới bàn đặt con cừu xuống sau đó lập tức quay người cùng bà chủ trốn vào phòng bếp, tò mò thò đầu ra nhìn xung quanh.
Có cừu nướng nguyên con rồi, Hoà Thuận cầm con dao chặt thịt lên nhẹ nhàng cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó híp mắt khen ngợi: "Thịt cừu nướng ngon thật đấy, ngày mai chuẩn bị cho ta thêm 1 con nữa nha."
"Ngươi điếc à, mau thu dọn đồ đạc cút đi, đừng tưởng ngươi là nữ nhân ta không dám đánh." Đạt Lư như tháp sắt xuất hiện trước mặt Hoà Thuận, hắn đen mặt quát.
Hoà Thuận chả quan tâm, nàng phớt lờ lời đe dọa của hắn, chỉ tập trung vào việc ăn thịt cừu mà không nhìn lên.
Thấy Hoà Thuận phớt lờ mình như vậy, Đạt Lư tức giận đấm một phát xuống bàn. Chiếc bàn bị cú đấm làm cho vỡ tung ra, tất cả canh và đĩa trên bàn đều rơi xuống đất, thịt cừu nướng nguyên con cũng lăn xuống bên chân Hoà Thuận.
Hoà Thuận tay trái cầm một miếng thịt mới cắt, tay phải cầm một con dao nhỏ, ngơ ngác nhìn miếng thịt cừu dưới chân.
Không khí đột nhiên đông cứng lại, lúc này hai khách nhân thu dọn hành lý đi xuống, thấy bầu không khí không ổn liền vội vàng chạy khỏi khách điếm, còn không quan tâm tới việc được hoàn lại tiền phòng.
Nhìn chằm chằm vào cừu nướng nguyên con, Hoà Thuận ngẩng đầu liếc Đạt Lư với vẻ mặt khinh thường. Đạt Lư thấy vậy rất tức giận, hắn giơ nắm đấm lên định đánh Hoà Thuận.
Nhưng chỉ thấy Hoà Thuận không né tránh, nàng ngồi ỳ ở đó khinh thường nhìn hắn. Ngay khi nắm đấm sắp đánh trúng nàng, Đạt Lư đột nhiên thu nắm đấm về, nhảy lùi lại một bước.
Hắn ta che bàn tay phải của mình, trên đó xuất hiện ba vết thương đẫm máu nhìn rõ cả xương. Đạt Lư tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Hắc đang đứng trên vai Hoà Thuận, lúc này mới nhận ra nó là gà xương đen cấp bốn.
Cánh tay đau rát khiến hắn vô cùng tức giận, từ trong túi trữ vật lấy ra một con Cửu Hoàn Đao, chĩa mũi dao về phía Hoà Thuận hét lên: "Ngươi dám làm hại ta."
Hoà Thuận chớp mắt một cách bình tĩnh: "Ngươi? Đại thúc này nói chuyện thật là kỳ quái, ngươi không biết từ đâu xông tới định động thủ với một hài tử như ta? Ma sủng của ta chỉ vì bảo hộ mà nhẹ nhàng làm đau ngươi một chút, ngươi lại như nữ nhân kêu nhỏ kêu to. Chẳng lẽ chỉ cho ngươi đánh người, lại không cho ta ra tay?"
"Ngươi..." Đạt Lư nhất thời không nói nên lời, Cửu Hoàn đao trong tay tức giận run lên.
Hoà Thuận ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn cũng không thua kém gì, Tiên Khấp trong tay bí mật mở ra, chỉ cần hắn dám động thủ, nhất định sẽ xuyên nát đầu hắn.
Hòa Thuận đã sớm biết trừ tên thủ lĩnh là Trúc Cơ Hậu Kỳ, còn lại mấy người này chỉ Trúc Cơ Sơ Kỳ là cùng. Mà đám nữ nhân tất cả đều là Luyện Khí, căn bản không đáng nhắc tới.
Ngay khi hai người chuẩn bị ra tay, người thủ lĩnh dẫn đầu phía sau đột nhiên lên tiếng:"Đại Lư, ngươi lui ra đi."
"Công tử, để ta làm loại chuyện vặt vãnh này." Đạt Lư nghe vậy bất mãn nói nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của nam nhân dẫn đầu nhìn tới, hắn đành phải ngậm miệng phẫn nộ lui ra sau.
Lúc này nam nhân đó bước lên phía trước, chắp tay với Hoà Thuận nói: "Tại hạ là Trát Lạc, mới vừa rồi thủ hạ của ta hiểu lầm ý tứ, làm phiền tới cô nương. Ta ở đây xin lỗi ngươi, đảm bảo sau này sẽ không kinh động đến cô nương, tổn thất ở đây ta cũng sẽ toàn quyền phụ trách."
"Hả?" Hạ Thuận nhướng mày, người này vừa rồi đối với thuộc hạ của mình dễ dãi như vậy, để họ bắt nạt người khác cũng không ra mặt ngăn cản. Vậy mà bây giờ lại bày ra bộ dạng ưu ái, Hoà Thuận hiểu ý hắn là gì.
"Vậy ta còn phải nhường phòng cho ngươi?" Hoà Thuận cảnh giác nhìn hắn, giễu cợt hỏi.
Trát Lạc cười xua tay: "Cô nương cứ ở chỗ này, chúng ta mới tới làm sao có thể đuổi cô nương đi, hiện tại nơi này chỉ có mình cô nương ở, phòng đều trống không. Bọn ta tất nhiên đủ rồi."
Sau đó hắn ta liếc nhìn đồ ăn trên mặt đất, áy náy nói: "Những món này ta sẽ bồi thường. Thực sự là lỗi của bọn ta vì đã ảnh hưởng tới cô nương. Hãy để ông chủ dọn một bàn rượu và thức ăn mới. Ta sẽ trả tiền cho cô nương này."
Vô sự xun xoe không phải gian cũng là trộm, Hòa Thuận đang bị hành vi này của Trát Lạc khó hiểu nhưng nghe thấy còn được bồi thường bàn rượu và thức ăn, trong đầu liền lập tức nảy ra ý nghĩ.
Vừa rồi còn náo đến gà bay chó sủa, bây giờ lại hòa giải dễ dàng. Hoà Thuận thờ ơ xua tay: "Bọn ta ăn no rồi. Không dám làm phiền công tử, ta xin phép về phòng."
Sau đó nàng đứng dậy, lúc đi ngang qua hắn, lại nói một câu: "Công tử bên ngoài hành tẩu tốt nhất quản cho tốt hạ nhân nhà mình, đừng để bọn họ ta chạy ra ngoài gây sự chiếm thế dối gạt người khác."
Nói xong Hoà Thuận dẫn Tiểu Hắc đi thẳng lên lầu, thậm chí không thèm liếc mắt.
"Công Tử." Đạt Lư thấy chuyện được bỏ qua dễ dàng như vậy liền ôm cánh tay phải, không cam lòng kêu lên.
Trát Lạc nhìn hắn một cái rồi quay đầu lại nói với vợ chồng ông chủ:"Đứng ở đó làm gì nữa. Các ngươi dẫn đường đi. Ta đã bao trọn khách điếm. Chuẩn bị cho chúng ta ba bàn rượu cùng thức ăn. Tiền sẽ không thiếu."
Hai vợ chồng ông chủ liếc mắt nhìn nhau, bà chủ vốn kinh hoàng vẻ mặt đột nhiên trở nên tươi cười niềm nở hẳn.
Thu xếp xong xuôi, tối đó mấy ả nữ nhân ầm ĩ một phen, họ chê gian phòng không tốt, một lát lại tới phiên mấy tên nam tử kêu gào muốn đun nước tắm. Khi thức ăn chuẩn bị xong hết, đám người đó uống rượu náo loạn hồi lâu, thẳng tới khuya mới trở lại phòng ngủ.
Họ ồn ào đến mức Hoà Thuận có thể nghe thấy họ đi lên đi xuống, uống rượu đánh đấm khi ngồi trong phòng. Nếu không phải nàng không đặt được một căn phòng tốt như ở đây, có lẽ nàng đã dọn đi từ lâu rồi.
"Tiểu Hắc, ngươi nói xem hắn vì sao lại làm như vậy? Rõ ràng không phải vấn đề thực lực, sao có thể đột nhiên khách sáo với ta?" Hòa Thuận rửa mặt xong, chân trần ngồi trên giường hỏi.
Tiểu Hắc hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi không chú ý gì cả, lúc hắn đến gần đã nhìn chằm chằm vào ngươi. Nhìn dáng vẻ của hắn thì chắc chắn là người trong tộc, chỉ sợ người khác không biết mình có tiền, ngươi xem hắn mặc thành cái bộ dạng gì kìa. Ta đoán chỉ sợ hắn đã nhìn thấu ngươi, muốn đem ngươi lừa đi làm sủng vật."
"Hắn dám! Nếu là như vậy để xem ta có đánh chết hắn hay không." Hoà Thuận giơ nắm đấm lên, tức giận nói.
"Phòng của hắn ngay bên cạnh, nửa đêm muốn sang đánh luôn?" Tiểu Hắc duỗi cánh ra, chỉ vào cửa bên cạnh nhắc nhở.
Hoà Thuận liếc liếc rồi nói: "Ta mới không thèm đi, nửa đêm chạy vào phòng nam nhân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì tiện nghi cho hắn quá!"
Nghĩ vậy, nàng từ túi trữ vật lấy ra mười mấy trận kỳ, tất cả đều là cấm chế nàng mua lúc còn ở Vô Phong Thành. Bởi vì danh tiếng nàng ngày càng lan rộng nên rất nhiều tu sĩ biết nàng có nhiều linh thạch cùng tài liệu.
Để đề phòng có người ác ý trộm đồ, nàng đã mua về dùng. Vốn định để ở sân nhỏ trước căn nhà thuê nhưng chưa kịp lắp đã chạy tới đây.
Hoà Thuận thiết lập cấm chế và đặt nó dọc theo góc tường. Chỉ cần nàng ở trong cấm chế, mở cửa từ bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một gian phòng trống không, không thấy người.
Hòa Thuận sử dụng cấm chế này trừ muốn phòng bị Trát Lạc, nàng còn muốn luyện thêm ít Long Ngư Châu để phòng thân.
Nàng không thể không ăn không uống ở mãi trong phòng, tích cốc đan sớm đã dùng hết. Mà cái trấn nhỏ này lại không có lấy một nhà bán linh dược.
Lúc có người Tiểu Hắc sẽ không nói chuyện nhưng kì thực nó đã sớm giao tiếp với Hoà Thuận. Cho nên việc ăn uống vẫn phải phiền chủ quán đem thức ăn tới.
Một đêm này không phát sinh chuyện gì. Sáng sớm thừa dịp mấy người kia còn chưa rời giường, Hòa Thuận đã bò dậy rửa mặt.
Nàng căn dặn bà chủ đem cơm ba bữa cùng nước nóng đến trước cửa. Dặn dò xong nàng đưa cho bà chủ ít linh thạch, sợ bà chủ không yên lòng, nàng lại lấy ra thêm hai mươi khối linh thạch đưa tiếp.
Có linh thạch là được, bà chủ vui vẻ đồng ý chuyện vặt vãnh này. Bà chỉ cho rằng Hoà Thuận không muốn gặp những người kia vì sợ để lộ thân phận phàm nhân của mình.
Hòa Thuận trốn ở trong phòng tròn 5 ngày. Trát Lạc kia cũng phái người tới tìm nàng hai lần, không lấy cớ xin lỗi cũng là ở chung một chỗ nên muốn tìm hiểu một chút, nhưng đều bị nàng từ chối.
Tới ngày thứ 6, Hoà Thuận rốt cuộc phải ra ngoài mua nội đan. Nghĩ đến thu mua cũng không dễ, chủ quán khẳng định sẽ không đem nội đan bán ra dễ dàng nên nàng làm theo cách cũ, đưa ra một viên rồi hỏi thăm chút giá cả.
Ngay ven đường có một quầy hàng, Hoà Thuận chen tới được nhưng không bán thứ gì. Nàng chỉ tìm một khối ván gỗ, viết lên câu " THU MUA NỘI ĐAN GIÁ CAO " rồi chính mình đứng ở cửa chờ khách qua lại. Lâm Hoà Thuận cùng chiếc áo choàng lông thỏ được giặt sạch của Hi Nhi, nhìn từ xa rất giống như đang bán thân.
Nội đan cấp bốn chỉ có thể mua với giá 300 linh thạch ở Phong Vô thành nhưng ở đây có thể mua với giá chỉ 200 linh thạch. Hoà Thuận quyết định tăng giá mua lên 250 linh thạch hạ phẩm.
Nàng ở trên đường đợi ba bốn ngày nhưng các Ma Tộc nhân đi ngang qua đều làm như không thấy. Hoà Thuận đợi lâu phát bực, đành trực tiếp ngăn lại xe ngựa của người qua đường, hỏi bọn họ có bán ma thú nội đan hay không.
Những người kia nhìn chằm chằm Hòa Thuận, quan sát nửa ngày mới nói ra một câu khiến nàng tức chết.
"Cô nương, chúng ta vẫn cho tấm bảng kia là của quầy hàng, ngươi chỉ là giúp việc thôi chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]