Chương trước
Chương sau
Các dược đồng không được phân phát bất kì đan dược nào trong thời kỳ Luyện Khí hết. Tất cả những gì Hoà Thuận có đều phải dựa vào linh thảo trồng trên dược điền.

Sau khi giao một phần cho Nhuận Vật điện, linh thảo còn lại sẽ đem đến cho các sư bá để luyện chế, họ luôn đưa lên đủ số lượng mười viên nên cuối cùng rơi vào tay bọn Hoà Thuận chỉ còn một ít.

Nhưng có thể lấy được một phần coi như cũng tốt, Hòa Thuận ở nơi này là vườn cấp thấp, ngay cả tên cũng không có, mọi người đều lén gọi đây là tiểu miêu viên.

Dược đồng trong Tiểu miêu viên cũng không có đan dược, cách duy nhất có thêm chính là được Hạo Ngữ sư huynh và Lý sư bá yêu mến. Như ngày thường số lượng linh thảo đưa vào đủ, năm tuổi cao, thỉnh thoảng có thể lấy được một hai viên mà uống.

Nhìn thấy viên điều hòa hơi thở trong tay Khang Bình, Hoà Thuận cảm thấy có rất nhiều ánh mắt thù địch đang nhìn hắn.

Khang Bình cũng nhận thấy vậy, chẳng quan tâm dược điền gì nữa, nhanh chóng nhổ muỗng ngọc ra, chạy trở về phòng.

Hòa Thuận đoán hắn nhất định là trở về mau chóng ăn luôn, khỏi phải mang theo trên người, tránh đêm dài lắm mộng.

Quay đầu nhìn dược điền vắng vẻ của mình, nàng cảm giác cũng phải nỗ lực lên, muốn trộm được âm dương thảo, cơ hội tốt nhất chính là Trúc Cơ thành công rồi lấy thân phận dược đồng tiến vào Trúc Thanh cung.

Thế nhưng nếu như lén làm cho tu vi tăng quá nhanh, khó tránh sẽ bị hoài nghi. Vẫn là phải biểu hiện ưu tú một chút, nhận được vài viên đan dược của Lý sư bá, như vậy mới có cơ hội dùng đan của mình.

Buổi tối, Hoà Thuận ôm dụng cụ trở lại sân, nghe thấy tiếng Thư Lan thút thít khóc trong phòng. Trách sao không thấy, hoá ra sớm trốn trong phòng khóc lóc.

Hòa Thuận vốn muốn đi vào khuyên nhủ nàng ta, thế nhưng nghĩ chính mình hôm nay còn thiếu linh thảo, có tư cách gì mà đi khuyên, nàng liền bỏ đi ý niệm này.

Về đến nhà, nàng không hề ngủ mà bắt đầu suy nghĩ.

Nàng lấy ra một hạt Tử Nguyệt, hạt rất nhỏ, chỉ bằng hạt gạo.



Hoà Thuận đặt hạt lên bàn vuông, sau đó chống tay hai bên, từ từ truyền linh khí vào.

Trong khi truyền linh khí, nàng quan sát thấy vài biến đổi của hạt giống, sau khi hạt được truyền linh khí thì bề ngoài không có gì thay đổi, đây là lý do tại sao hạt giống không được phép nảy mầm trước khi gieo xuống đất.

Một giờ sau, hạt Tử Nguyệt nảy mầm, mầm cây lập tức bị linh khí bên trong đốt chết.

Hoà Thuận ném hạt giống đi, lấy hạt khác thử lại.

Nàng thử đi thử lại suốt đêm, thậm chí làm hỏng hơn nửa túi hạt giống.

Sau khi thử lại nhiều lần, nàng thực sự đã phát hiện ra một điểm.

Đó là khi truyền linh lực vào hạt, đến một mức độ nhất định sẽ xuất hiện một tia phản kháng, gần như không thể nhận ra.

Chỉ cần có cảm giác này thì phải ngừng ngay, sau một tách trà, hạt giống sẽ thuận lợi nảy mầm.

Ngay khi cây con mọc lên, chúng sẽ dài bằng ngón tay, cao hơn những chồi trước.

Sau đó, trong vài ngày tiếp theo, Hoà Thuận trồng thành công Tử Nguyệt Thảo trên khắp mặt đất, những mầm non non nớt trải khắp dược điền khiến nàng cảm thấy rất hứng khởi.

Mà bên dược điền của Thư Lan vẫn còn bừa bộn, hạt giống nàng lấy được là hoa trắng có sừng, trên mảnh đất chỉ có ba, bốn cây con non mọc lẻ tẻ.

Mấy ngày sau, Hoà Thuận chỉ cần truyền linh khí đúng cách là có thể trở về sớm.

Loại linh thảo này mỗi ngày chỉ có thể truyền linh khí một lần, làm đúng phương pháp có thể dễ dàng nghỉ ngơi.

Khi trở về không có việc gì làm, nàng vội vàng tu luyện Dưỡng Tâm Kinh *

*( Nhuận Vật Tâm Kinh, từ giờ mình gọi Dưỡng Tâm Kinh cho ngắn).

Tu luyện được một tuần, nàng nghe thấy tiếng Thư Lan khóc lóc chạy về, Hoà Thuận đành phải đình chỉ tu luyện.

Thư Lan nằm trong phòng không ngừng khóc, hình như nàng ta lại vô tình làm hỏng hạt giống.

Hoà Thuận nhìn nàng ta chằm chằm, sau đó bước đến trước cửa nói: "Đừng khóc, để ta dạy ngươi cách làm hạt giống nảy mầm."

Lời này vừa nói ra, Thư Lan lập tức ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc hỏi: "Ngươi có nguyện ý dạy ta không?"

Hoà Thuận gật đầu, mặc dù Thư Lan này bình thường có chút kiêu ngạo. Nhưng thực sự rất thông minh và chăm chỉ. Hơn nữa nàng ta sống cạnh Hoà Thuận, khóc như thế này cả ngày rất ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nàng.



"Tại sao muốn dạy ta?" Thư Lan do dự nói: "Bọn dược đồng ở đây đều che giấu rất kĩ, sợ đối phương sẽ làm tốt hơn mình, được sư bá sủng ái, như vậy phần thưởng có được sẽ nhiều hơn. Ngươi không sợ à?"

Hóa ra Thư Lan trước đó cũng đã đến gặp Khang Bình, muốn tìm hiểu từ hắn ta cách làm cho hạt nảy mầm.

Bởi vì lúc đó hai người có điểm cao nhất nên giao tiếp nhiều hơn, quan hệ cũng tốt hơn so với các sư huynh khác.

Không ngờ Khang Bình lại từ chối dạy nàng phương pháp, tuy không trực tiếp từ chối nhưng hắn cũng lý luận rằng mình không có biện pháp nào cả.

Mình chỉ làm những gì mọi người đã học chứ không tìm ra thủ thuật gì cả.

Không ngờ lại bị đối xử như vậy, Thư Lan mấy ngày liền tâm trạng không ổn định, luôn ở trong phòng khóc lóc.

"Ta không có nghĩ tới, ta chỉ muốn có thể yên lặng ở trong nhà tu luyện. Ngươi suốt ngày khóc lóc, ồn ào khiến người ta khó chịu. Ngươi nói chúng ta là cùng một nhóm dược đồng. Đến cùng ở trong một viện, hơn người khác nhiều, giúp ngươi một tay cũng không có gì to tát." Hoà Thuận vuốt tóc, tìm ra lý do.

Dù thế nào đi nữa, Thư Lan cũng rất vui vẻ cảm ơn Hoà Thuận. Nàng ta vui vẻ ngồi trong sân để Hoà Thuận hướng dẫn.

"Ngươi từ từ cảm giác, khi linh khí trong hạt tràn đầy sẽ xuất hiện một tia phản kháng, khi phát hiện ra lực cản này, linh khí của ngươi phải lập tức tiêu tán." Hoà Thuận chỉ vào hạt giống trên tảng đá xanh lớn trong sân, cẩn thận chú ý tới Thư Lan, giải thích phương pháp.

"Chờ một chút, như thế này ngươi đã truyền vào quá nhiều linh khí, nên cẩn thận một chút."

Một nụ non lại héo khô trong tay Thư Lan, Hoà Thuận lo lắng đến mức không ngừng nói.

Thư Lan thử lại mấy lần, dường như đã nắm được thủ thuật, dần dần tiến bộ. Xem ra nàng ta đã học được rồi, chỉ cần thành thạo là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.

Hoà Thuận thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy sư huynh cùng viện đã trở lại từ lúc nào không biết, hắn ta mở to mắt nhìn Thư Lan, hình như đã đứng đây được một lúc.

Nhìn thấy hắn muốn đến gần nghe nhưng lại không dám tiến tới, Hoà Thuận khẽ thở dài, nói: "Sư huynh, ta đang dạy Thư Lan cách cải thiện phương pháp nảy mầm của hạt giống, ngươi cũng muốn à? Hãy cùng nhau thử nhé?"

Sư huynh kia do dự, nhưng không chịu nổi kỹ năng kém cỏi của mình nên cũng bước tới.

Hắn ta đã nhìn thấy sự tiến bộ của Hoà Thuận trong vài ngày qua, mà hắn lại đứng ở Luyện Khí cấp hai hơn 20 năm.

Từ một đứa trẻ mới chín tuổi, hắn đã trở thành một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi.

Nhưng thời gian hầu hết đều bị ném vào trồng linh thảo, không còn thời gian để tiến hành tu luyện cao hơn, chỉ có thể mắc kẹt ở đây.

Nếu có thể nhanh chóng trồng hạt giống, đừng nói là được Lý sư bá khen thưởng. Chỉ cần mỗi tối có thời gian rảnh rỗi, sẽ có thể tu luyện Dưỡng Tâm Kinh rồi.



Nghe Hoà Thuận giải thích một hồi, hắn mới ý thức được hoá ra vẫn còn có bí quyết này.

Chẳng trách hơn ba mươi năm trước cùng một đạo nhập môn, mà hơn nửa số đó đã sớm làm hạt nảy mầm thành công, tiến giai lên bậc cao. Còn chính mình lại chỉ vùi đầu làm việc, không tốn sức nghiên cứu gì cả.

Thư Lan thì tốt hơn một chút, rất nhanh liền hoàn toàn nắm giữ bí quyết.

Mà vị sư huynh kia không được tốt cho lắm, không biết có phải do tuổi tác quá lớn, hay là thói quen cùng tính cách mà hắn rất khó nhận thấy trở lực kia, thử rất nhiều lần cũng không thành công.

Hòa Thuận đành phải an ủi hắn, "Sư huynh, ngươi mấy chục năm nay cũng đã quen cách dùng linh khí, hiện tại nhất thời còn chưa sửa được. Ngươi không cần phải gấp gáp, mỗi ngày buổi tối về chính mình luyện tập nhiều một chút, thành thạo sẽ khá hơn nhiều."

Suy nghĩ một chút cũng đúng, thành công không vội được.

Trong mấy tháng tới, Hoà Thuận cùng Thư Lan dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa bởi vì thời gian không bị lãng phí vào việc nảy mầm nên tuổi thọ linh thảo mang đi nộp cũng cao hơn.

Vì vậy nàng đã nhận được một viên đan dược từ Lý sư bá, cũng nhận được vô số ánh mắt điên cuồng của những kẻ kia.

Còn về Thư Lan, nàng tiến bộ cực kỳ nhanh, tuy rằng không được khen thưởng nhưng nàng ta cũng không còn nợ Lý sư bá linh thảo nữa.

Nàng ta dành nhiều thời gian để tu luyện mỗi ngày hơn và nền tảng tu luyện cũng bắt đầu tăng lên.

Vị sư huynh còn lại thì tiến bộ chậm hơn một chút, nhưng nhìn chung tình hình đã được cải thiện.

Sau một năm Hoà Thuận nhập môn, ngoại trừ hai dược đồng chưa đạt đến Luyện Khí tầng 1 bị đưa vào bếp làm cu li thi những người khác thành công đạt Luyện Khí, chính thức gia nhập chủng điền đại quân.

Tiền sư huynh kia cũng vì nhiệm vụ đã hoàn thành nên quay về nhận nhiệm vụ khác. Còn Hoà Thuận đã bí mật lấy ba viên điều hòa do mình mang theo, dễ dàng tiến vào tầng 2 Luyện Khí.

Ngoài ra, linh dược nàng trồng được rất nhiều và tốt, tự nhiên thu hút sự bất mãn cùng ghen tị của một số dược đồng khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.