Editor: Nguyệt Toả Lưu Quang Chương 4: Quỷ dựng tường *** Buổi sáng 8:30, các người chơi cùng nhau ăn sáng. Vẫn còn đầy đủ mười người chơi, tạm thời không ai bị bắt vào nhà tù. Không biết là vì Sói tạm thời không giết người, hay là Sói đã giết người, nhưng Phù Thuỷ đồng thời sử dụng thuốc giải. Trong suốt quá trình, hầu hết người chơi đều cúi đầu im lặng ăn cơm. Bọn họ sắp tiến hành thăm dò phó bản, nghĩ đến bản thân có thể sẽ chết trên đường thăm dò, cảm giác cứ như trên đầu treo một thanh đao không biết khi nào sẽ rơi xuống, ai cũng không thể nhẹ nhàng thờ ơ được. Trong lúc này, con rối vẫn luôn hát xướng trên sân khấu, giọng điệu ma mị u ám truyền vào tai càng tăng thêm mấy phần tối tăm u uất. Ăn sáng xong, Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên không tham gia nấu cơm nên vẫn phụ trách việc rửa chén. Chờ rửa chén xong, những người chơi khác đã ra ngoài thăm dò, Đoạn Dịch trở về phòng lấy dao gọt trái cây giấu trên người, cũng tính ra ngoài xem thử. Đi đến cửa chính, hắn thấy trừ mình ra còn có Lâm Nhạc Xuyên cùng Trâu Bình vẫn chưa đi. Đoạn Dịch đang muốn hỏi gì đó, Trâu Bình đã đi về phía hắn: "Anh Đoạn, em đi cùng anh nhé? Em vừa từ WC ra thì thấy mọi người đã đi hết rồi, em đi một mình có hơi sợ....." "Được rồi, không thành vấn đề." Đoạn Dịch nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên: "Cậu thì sao?" Lâm Nhạc Xuyên ngồi xổm xuống cột dây giày, không thèm ngẩng đầu nói: "Tôi tự mình đi một vòng trước, sau đó sẽ tới tìm anh." Đáp án không ngoài dự kiến, Đoạn Dịch gật đầu, nhìn cậu ta đứng dậy rời đi. __Truyện được edit & đăng tải duy nhất tại Wattpad Nguyệt Toả Lưu Quang, nơi khác đều là TRỘM___ Một lúc sau, Đoạn Dịch cùng Trâu Bình vứt rác xong cũng ra ngoài thăm dò. Đoạn Dịch mang theo Trâu Bình đi đến con đường đá ngày đầu tiên hắn đến lâm viên. Một đường thăm dò hai người tạm thời không gặp bất cứ nguy hiểm gì, không khác gì mấy với đi dạo công viên. Trâu Bình nói rất nhiều, Đoạn Dịch cũng không than phiền, cả đường lắng nghe cậu ta lải nhải. "Anh Đoạn này, em muốn xin lỗi anh.... Hôm qua lúc thân thể anh dần tan biến, đáng lẽ em phải giúp anh lấy thẻ số, vậy mà lại bị doạ cho choáng váng đầu óc không biết làm sao." "Không sao. Không phải còn có Lâm Nhạc Xuyên đó ư. Dù không có cậu ta, tôi vẫn có thể tự mình lấy thẻ. Chỉ là quá trình nhìn có vẻ mạo hiểm chút thôi." "Ừm còn có... tuy rằng mọi chuyện đều đã xảy ra, nhưng cũng hy vọng anh đừng xem thường em. Đêm đó em thật sự là lần đầu tiên làm việc đó... Em là đoàn trưởng của một rạp xiếc, em đã thiếu nhân viên trong đoàn mấy tháng tiền lương rồi, có người còn chờ lấy tiền về làm phẫu thuật cho mẹ, em cũng không còn cách nào khác, vừa lúc gặp được Trương tổng, anh ta nói rằng có một cách kiếm tiền nhanh chóng..... Em nhất thời hồ đồ liền....." "Tôi không có ý kiến gì với cậu cả. Người sống trên đời này có được mấy ai dễ dàng đâu." Lời muốn nói đều đã nói xong, Trâu Bình thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi. Em không làm phiền anh nữa. Chúng ta thăm dò thôi." Hai việc Trâu Bình nói, đừng nói là để ý, Đoạn Dịch căn bản không hề để trong lòng. Đi được một lát, hắn dừng chân lại, nhìn trái ngó phải thấy mình đã đến gần vị trí tỉnh lại hôm qua, liền hỏi Trâu Bình: "Lúc cậu tới cũng là ở chỗ này sao?" Trâu Bình đáp: "Vâng. Hẳn là chỗ này. Nhưng em không phải nằm bò, là nằm thẳng. Sau khi đứng lên liền nhìn thấy ánh sáng phát ra từ toà nhà phía bắc, em liền đi đến đó." Theo đường lát đá đi về hướng bắc, đi qua cầu vòm đá, liền có thể đến toà nhà kia. Còn con đường lát đá đi về hướng nam ngược lại chìm sâu vào trong rừng cây hun hút, nhìn qua không thấy được điểm tới. Nghĩ thế, Đoạn Dịch nâng chân bước về hướng nam: "Vậy chúng ta đi phía nam nhìn thử xem." Hai bên đường lát đá đều là rừng cây, càng đi sâu về phía nam, cây hai bên đường càng thêm cao lớn tươi tốt, ánh nắng có thể xuyên qua càng ngày càng ít, con đường lát đá càng lúc chật chội âm u, đến cuối cùng gần như tối om không nhìn thấy được gì. Đoạn Dịch cũng không sợ hãi, một đường mò mẫn tiếp tục đi xuống, cho đến khi đi được chừng 800m mới lờ mờ thấy được cảnh tượng phía trước. Hắn tập trung nhìn thật kỹ, chợt nhận ra bản thân vậy mà đi đến phía sau sân khấu kịch. Phía bắc của toà nhà là sân khấu kịch, phía nam là cầu nhỏ cùng đường lát đá. Nhưng Đoạn Dịch rõ ràng đi về phía nam, thế nhưng lại quay trở về sân khấu kịch phía bắc. Đoạn Dịch lần nữa quay đầu, phía sau là rừng cây rậm rạp, ở giữa lộ ra con đường lát đá nhỏ hẹp — cũng chính là nơi bọn họ vừa đi qua, hắn thầm nghĩ — nếu bây giờ mình đi vòng về lối cũ, cũng có thể sẽ trở lại lâm viên phía nam. Đi tới đi lui đều quanh quẩn một chỗ. Tình huống này hơi giống với quỷ đánh tường*. —— cho nên đây chính là nguyên nhân mọi người không thể rời khỏi lâm viên? Đoạn Dịch đang cân nhắc bản đồ lâm viên, cánh tay bất ngờ bị người túm lấy. Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn Trâu Bình đang run bần bật: "Anh Đoạn, vừa rồi làm em sợ chết khiếp, con đường đó thật tối. Chúng ta hẳn là nên mang theo đèn pin." "Thật ra cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy gì, cây quá cao che khuất mặt trời mà thôi." Đoạn Dịch đang định rút tay về, trước mặt lại có bóng người đi tới, vừa đưa mắt nhìn đã thấy Lâm Nhạc Xuyên. Lặng lẽ rút cánh tay thoát khỏi Trâu Bình, Đoạn Dịch hỏi Lâm Nhạc Xuyên: "Cậu dạo một vòng xong rồi?" Nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên như có như không lướt qua cánh tay mình, lúc này Đoạn Dịch lại nghe cậu nói: "Ừ, đi dạo một vòng. Lâm viên này cũng không lớn lắm, chỉ có một con đường. Nhưng con đường này nối liền nam bắc, cho nên chúng ta không thể ra ngoài." Lâm viên đúng là không lớn. Đoạn Dịch bắt đầu phác thảo toàn bộ cấu tạo lâm viên trong đầu. Lấy hồ nước nhân tạo làm trung tâm, trên hồ có cầu vòm đá, ven hồ có hòn non bộ (núi giả) đình hóng gió. Phía bắc là toà nhà kia và sân khấu kịch. Trừ mấy thứ này ra, lâm viên không hề có công trình kiến trúc nào khác. Chỉ có một đường đi qua sân khấu kịch, toà nhà, cầu vòm đá. Con đường này không biết dùng cách gì liên kết đầu đuôi với nhau, khiến cho người chơi không thể ra ngoài. Suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch nói: "Con đường này không có manh mối. Có lẽ chúng ta phải tra xét rừng cây hai bên đường?" "Còn có một nơi." Lâm Nhạc Xuyên chỉ chỉ sân khấu kịch phía sau hai người: "Nam đào kép cùng con rối ở đây hát tuồng. Cho nên phòng gã sẽ không có người ở. Chúng ta có thể nghĩ cách vào phòng gã xem thử." Đoạn Dịch ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu kịch: "Cho tới bây giờ chúng ta chưa từng gặp qua NPC khác. Cho nên tôi cả gan phỏng đoán nam đào kép này có khả năng chính là chủ nhân lâm viên." "Ừ. Có thể." Lâm Nhạc Xuyên gật đầu. "Được rồi. Dù sao cũng tính đi thăm dò rừng cây, vậy thì trở về tìm công cụ đi. Chúng ta trở về toà nhà, xem thử có thể đột nhập phòng nam đào kép hay không." Nói xong, Đoạn Dịch dẫn đầu đi về toà nhà gạch đỏ. Từ phía sau sân khấu kịch vòng đến phía trước, Đoạn Dịch không ngờ sẽ chạm mặt bảy người chơi khác vây quanh trước sân khấu, tựa hồ như đang ở trong sân này xem biểu diễn. Biểu hiện của những người coi này đều rất bình thường, phỏng chừng là nhìn nhiều nên đã quen, không còn sợ hãi con rối kia nữa. Mọi người tụ tập ở đây cũng không có gì lạ. Lâm viên không lớn, Đoạn Dịch đoán chừng bọn họ cũng giống như mình, đi một vòng rồi lại trở về chỗ cũ, cho nên tạm thời đều không biết làm sao, vì thế đành tụ lại ở đây thương lượng đối sách. Lúc này có người lên tiếng: "Ừm.... Nếu mọi người đã đến đông đủ, tôi muốn mời mọi người trở lại phòng khách, tôi có lời muốn nói với mọi người." Người nói chính là cô gái số 6 khóc chết lên chết xuống ngày hôm qua. Có thể thấy quan hệ giữa cô và cô gái số 4 rất tốt, hai người vẫn luôn khoác tay nhau đứng chung một chỗ. Chỉ là khi cô nói xong, trong lòng Đoạn Dịch liền vang lên mấy tiếng 'lộp bộp' cảnh báo, dự cảm có chuyện không tốt sắp xảy ra. __Truyện được edit & đăng tải duy nhất tại Wattpad Nguyệt Toả Lưu Quang, nơi khác đều là TRỘM__ Sau khi mọi người trở lại phòng khách, người chơi số 6 liền rụt rè lên tiếng: "Chúng ta vì sao không thể rời đi lâm viên, trong lòng mọi người hẳn đều hiểu rõ. Vừa rồi mọi người thương lượng muốn đến rừng cây kiểm tra." "Rừng cây kia càng vào sâu càng không thấy được mặt trời, lại càng không biết có quỷ quái nhảy ra giữa đường hay không, tôi sợ rằng bản thân sẽ chết ở đó. Cho nên tôi suy nghĩ rất lâu, quyết định.... bại lộ thân phận của mình, tránh cho bản thân chết ở rừng cây lại không thể để lại tin tức gì. Ừm... Tôi là Nhà Tiên Tri." Quả nhiên là thế. Giọng điệu này đúng là không giống nói dối. Nếu không lầm, cô ta chính là Sói, hiện tại lại nhảy ra giả mạo Tiên Tri. Đoạn Dịch vẫn im lặng, nhưng tim lại chùng xuống. Cho tới hiện tại vẫn chưa có ai bị bắt vào nhà tù, kì thật có một khả năng chính là Sói giết người, mà Phù Thuỷ đã dùng thuốc giải. Như vậy nếu bây giờ Tiên Tri lại nhảy ra, tối nay nhất định sẽ bị Sói giết chết, đến lúc đó đã không còn thuốc giải cứu hắn nữa rồi. Nếu tối qua Đoạn Dịch kiểm tra ra Sói cũng thế, đem tin tức này đưa ra ngoài, ít nhất có thể một mạng đổi một mạng. Nhưng hắn chỉ kiểm tra một người tốt mà thôi. Căn cứ vào đó, Đoạn Dịch mới tạm thời không tự lộ thân phân của mình. Nhưng bây giờ một cô gái nũng nịu đáng thương nhảy ra nói mình là Nhà Tiên Tri, lập tức đưa Đoạn Dịch vào thế bị động. Cô gái số 6 hai mắt ngập nước, nói một câu liền rơi một giọt, giống như cánh hoa lê mỏng manh bị gió bão thét gào vùi dập, vừa thấy đã thương. "Tôi không biết Sói có giết người hay không, cũng không biết Phù Thuỷ có dùng thuốc giải hay chưa. Nếu Phù Thuỷ đã dùng thuốc giải, tôi dù không chết trong rừng cây, đêm nay cũng sẽ tiến vào Nhà Tù, đến lúc đó tôi không thể giúp được Người Tốt nữa. Cũng may...." "Cũng may tối qua tôi đã kiểm tra ra Sói rồi. Cho dù tôi có xảy ra chuyện, tốt xấu gì cũng giúp mọi người tìm được một Sói. Tôi cảm thấy không quá thua thiệt." "Ừm... Người nọ... số 5 là Sói. Thật xin lỗi, tôi chỉ tình cờ kiểm tra anh thôi." Người chơi số 5 chính là người cuối cùng đến toà nhà hôm qua. Bàn tay hắn nhất thời nổi đầy gân xanh, có chút khó tin nhìn số 6. Hắn nhịn một lúc, cuối cùng không chịu nổi mà vỗ bàn đứng lên: "Cô mẹ nó bị điên à? Tôi... CMN cô....." Hít sâu một hơi, hắn trừng số 6, phun ra một câu: "Tôi không phải Sói. Tôi là Du Khách bình thường." Nghe số 5 nói xong, Đoạn Dịch trong lòng cảm thấy kì quái. Còn quái chỗ nào hắn tạm thời không nói rõ được. Hắn chỉ có thể suy đoán rằng người chơi số 5 không phải là tay chơi Ma sói lão luyện, cho nên dù có phải Du Khách bình thường hay không thì vừa bị Nhà Tiên Tri vu oan thành Sói cũng chỉ có thể cứng ngắc vô lực biện giải một câu: "Tôi không phải Sói." Biện giải xong, số 5 nhìn một lượt mọi người trong phòng: "Các người.... các người nói chuyện đi chứ. Các người chẳng lẽ cũng tin lời cô ta nói? Cô ta nhất định là giả. Tiên Tri thật ở đâu, sao không đứng ra lên tiếng hả?" Ánh mắt dừng trên người cô gái số 4, hắn cắn răng nói: "Tôi biết hai người là bạn tốt, nhưng đây là trò chơi cần logic, cô không thể vì thế mà tin tưởng cô ta. Bằng không cô cũng nói ra thân phận của mình đi?" Cô gái số 4 chớp mắt, mặt tái nhợt, sau đó nói: "Tôi chỉ có nói mình là thần chức. Cụ thể là gì tôi sẽ không nói. Còn về số 6.... Tôi tin bạn ấy. Hai chúng tôi là bạn tốt ở chung ký túc xá, tôi cảm thấy bạn ấy sẽ không gạt tôi." Đoạn Dịch:........... —— Có nghĩa là cô ta hoặc là Phù Thuỷ, hoặc là Thợ Săn. Nhưng hiện tại lộ diện là có mục đích gì? . Truyện Thám Hiểm Nếu cô ta thật sự là thần chức, hành động nhảy ra một cách mù quáng chính là dẫn dắt mọi người đi theo Tiên Tri giả. Cô ta là tay mơ? Không biết diễn kịch? Đoạn Dịch đau đầu không thôi. Theo tình hình hiện tại, số 6 là Sói, thoạt nhìn yếu đuối nhưng lại giả làm Nhà Tiên Tri từng bước áp sát người chơi số 5 vào đường chết, như vậy cô cùng số 5 hẳn là phe đối lập. Điều này cũng có nghĩa số 5 chỉ là một Du Khách bình thường, không có thân phận gì. Trong trường hợp không đủ kinh nghiệm chơi, Đoạn Dịch chỉ có thể tận lực phân tích cho mình hai con đường. Thứ nhất, hắn tiếp tục che giấu thân phận, 9:00 tối nay người chơi số 5 sẽ bị bầu phiếu loại ra ngoài, đây là kết cục cơ bản đã định sẵn. Thứ hai, hắn nhảy ra thừa nhận mình là Nhà Tiên Tri, đứng ra xác nhận thân phận số 2 là người tốt, theo thuật ngữ của Ma sói gọi là phát Kim Thuỷ. Dưới tình huống mọi người không biết nên tin tưởng Nhà Tiên Tri nào, có thể sẽ giữ lại cả hai, cho nên người tốt sẽ không bỏ phiếu cho Đoạn Dịch, cũng sẽ không bỏ cho số 6, bọn họ sẽ tiếp tục quan sát tình huống sau đó rồi mới đưa ra phán đoán. Còn về hôm nay bỏ phiếu ai, số 5 dù là Du Khách bình thường, bị bỏ phiếu loại cũng không sao cả, cứ để anh ta tự mình chóng đỡ đi. Cho nên nếu Đoạn Dịch thừa nhận mình là Nhà Tiên Tri thì không chỉ bại lộ thân phận trước mặt Sói, mà còn không thể thay đổi kết quả bỏ phiếu ngày hôm nay —— người chơi số 5 vẫn sẽ bị loại. Sau khi tính xong lợi và hại, Đoạn Dịch cảm thấy trước tiên không cần phải nhảy ra. Hắn che giấu thân phận, sống thêm một đêm, không biết chừng hôm nay còn có thể kiểm tra ra Sói. Còn làm sao để mọi người tin tưởng hắn, đó chính vấn đề tiếp theo cần phải suy xét. Hắn trước tiên phải đảm bảo bản thân sống sót. Đoạn Dịch trong lòng tính toán tới lui, không nghĩ tới số 2 Lâm Nhạc Xuyên sẽ đột nhiên lên tiếng. —— Ngón trỏ cong lên, đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Lâm Nhạc Xuyên nói: "Ngại quá, tôi mới là Tiên Tri thật sự." ______ Editor: Khi người ta chơi Ma sói và khi tôi chơi Ma sói cách nhau cả Thái Bình Dương..... ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]