“Các vị, bổn tiểu thư xử trí người ruồng bỏ tổ tông như vậy, mọi người không có ý kiến đi?” Vân Hi đứng dậy, một tu sĩ cảnh giới Thuế Phàm đại viên mãn, khoảng cách đó, lại ở dưới chân nàng đánh mất tánh mạng, trên mặt nàng nhưng không có dao động bao nhiêu, thật sự như chỉ giết chết một con kiến, một đôi phượng mâu, nhìn quét mọi người, bóng dáng thanh tú không giận mà uy.
Mọi người còn dám nói cái gì? Đều phụ họa, Vân Vận ác tặc, giết hại đồng tông, chết chưa hết tội!
“Sai! Vân Vận công tử, vì thu thập linh dược, trượt chân ngã xuống vách núi, là điển hình của một thế hệ trẻ tuổi Vân gia, cao thấp Vân gia, đều hẳn là nhớ kỹ công đức của Vân Vận công tử, bài vị của hắn, sẽ đặt trong từ đường ở gia tộc, nhận Vân gia hương khói cung phụng.” Vân Hi thu hồi tú chân, chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, mỉm cười hỏi,“Mọi người nói, như vậy được không?”
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều hiểu được ý tứ của Vân Hi, gật đầu nói phải.
Chuyện Vân Vận bị nàng giết, tuyệt đối không thể cho người trong gia tộc biết, bằng không, chẳng những bí mật Tụ Linh Châu khó có thể giữ, hơn nữa, còn có thể có vô cùng phiền toái! Vân Vận chết cũng muốn chết hợp tình hợp lý!
“Việc hôm nay, còn thỉnh các vị giúp Vân Hi miệng kín như bình! Vân Hi làm hết thảy, đều là vì Vân gia, kính nhờ!” Vân Hi dứt lời, hướng mọi người thi lễ.
“Hảo nha đầu, ân uy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ton-phe-tai-qua-tuc-gian/16039/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.