Nam Y: …….
“Ngươi sai ở đâu?”
“Đệ tử không nên nặng tay với đồng môn như vậy, không yêu quý đồng môn làm sư phụ thương tâm, xin sư phụ trách phạt!”
Sư phụ Nam Y:…….
Ngay cả những lời mình trách phạt hắn trước đây mà hắn cũng nhớ rõ, thật là một thằng nhóc thù dai.
“Đây không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng không muốn ra tay tàn nhẫn với đồng môn, ngươi không cần tự trách.”
Bắc Tịch: Không, ta không có tự trách, ta chỉ là giận người.
Hắn nhìn Nam Y với đôi mắt sáng ngời, khẽ chớp một cái nhưng lại giống như một con sủng vật nhỏ.
“Vậy sư phụ là không giận đệ tử sao?”
“Ngươi không sai, vì sao sư phụ phải giận?”
Nói rồi Nam Y vươn tay ra hiệu cho hắn đứng lên, sau đó lại chỉ Hoằng Phù đang nằm kêu r.ên trên mặt đất cho hắn xem: “Ngươi chăm sóc sư đệ cho tốt. Đối thủ của hắn và hắn có tu vi không cân bằng nhau, dù hắn thắng nhưng cũng là thắng thảm, bị thương không nhẹ. Ngươi điều trị cho hắn đi, đừng để ảnh hưởng đến lần rèn luyện năm ngày sau.”
Bắc Tích vốn chỉ lo gật đầu đồng ý, nhưng chợt nghe được hai chữ rèn luyện thì lập tức ngẩng đầu lên: “Sư phụ muốn dẫn đội đi rèn luyện sao?”
Không thể trách hắn kinh ngạc, bởi vì Nam Y Tiên Tôn rất ít khi ra khỏi núi Thanh Vụ, càng không cần phải nói đến việc dẫn đội đi rèn luyện. Ai có thể vào được đội của nàng, thì dù chỉ học được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ton-nang-cung-chieu-mot-doa-hac-lien-hoa/2891890/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.