Nam Y không thể bắt Bắc Tịch phải ở bên ngoài cho đến khi sắc trời đã tối mịt, Bắc Tịch thấy vậy thì níu lấy tay Nam Y nhưng lại mím môi không nói gì.
Tia sáng óng ánh rực rỡ trong đôi mắt kia tựa như đang ngầm ám chỉ rằng: “Sư tôn, chúng ta có thể trở về nghỉ ngơi được chưa?”
“Không muốn tu luyện nữa? Đại Bỉ tu tiên đã cận kề rồi.” Nam Y nhắc nhở hắn.
Bắc Tịch lắc đầu: “Ta mệt rồi.”
Hắn đã nói vậy, Nam Y cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải quay trở về.
Có lẽ là do mấy ngày nay nàng suy nghĩ quá nhiều, hầu hết thời gian cũng chỉ ngồi ở bên giường nhìn Bắc Tịch, cho nên bây giờ người nàng cảm thấy có chút không khoẻ, cơ thể cũng mơ hồ nóng lên.
Bắc Tịch đang nắm tay nàng dường như cũng cảm nhận được điều này, trong lòng lại càng quyết tâm phải đưa nàng về đi ngủ cho bằng được.
Hắn đi ở phía trước, tốc độ cũng không chậm, gần như là vừa đi vừa kéo Nam Y về tới Nam Uyển.
Nam Y cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn chút tâm tư này của hắn, thay áo trong xong thì lên giường nằm.
Nàng vừa mới ngồi lên giường thì Bắc Tịch đã kéo chăn qua cho nàng.
Nam Y từ chối: “Không cần đâu, ta không thấy lạnh.”
“Ta lạnh, sư phụ mau chui vào đi.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, hơi thở toả ra cũng không được ấm cho lắm.
Nam Y không nghĩ nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ton-nang-cung-chieu-mot-doa-hac-lien-hoa/2891828/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.