“Do mâu thuẫn của người lớn nên mẹ ruột bắt cóc em, bà để cho anh họ em canh chừng em. Không ngờ anh ấy lại nảy sinh ý đồ xấu với em, may mắn em thoát được. Nhưng khi đó em còn bé, tâm lý rất yếu đuối nên cũng bị doạ sợ không ít. Bố em mời bác sĩ tâm lý nước ngoài về chữa cho em....”
Nói đến đây cô bật khóc, không phải kiểu bật khóc nức nở. Lệ từ khoé mắt cứ lăn từ từ xuống như minh chứng cho những ký ức đó đã hằn sâu vào trong tâm trí cô. Anh lấy ống tay áo, lau mặt cho cô.
Cô nói tiếp:
“Trái đất thật tròn, em không ngờ có ngày gặp lại anh ta. Do tác dụng phụ của thuốc, em có nguy cơ lớn vô sinh. Anh ta biết được chuyện này nên tống tiền em, nếu không anh ta sẽ nói cho anh và bác biết.”
Anh ôm cô:
“Khờ thật, thời đại của chúng ta ngành y rất phát triển, kiểu gì cũng sẽ có cách chữa thôi. Không thì đến cô nhi viện nhận nuôi, em muốn bao nhiêu đứa thì sẽ nhận bấy nhiêu.”
Cô đẩy anh ra:
“Nhưng anh là con một, mẹ anh mà biết chuyện sẽ buồn lắm.”
“Là anh cưới em chứ không phải bà ấy cưới em, thật ra bà ấy cũng không đặt nặng vấn đề này đâu.”
Trưa hôm đó cô ngủ rất ngon, giải toả được nỗi lo trong lòng, lòng cô liền dễ chịu một chút. Ngược lại với cô, anh không ngủ được. Anh không thể tha thứ cho người đã chút nữa cưỡng hiếp cô được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-toi-hon-nhan/2829991/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.