Cô không hiểu anh ta đang xin lỗi về cái gì:
“Anh xin lỗi ai vậy?”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô:
“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Tôi muốn xin lỗi vì những chuyện xảy ra khi em còn nhỏ.”
Cô cắn răng, cô biết anh đang nói đến chuyện gì. Giọng nói tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén:
“Anh tưởng xin lỗi là xong à, anh có biết hành động khi đó của anh hại tôi như nào không?”
Anh ta đột nhiên không còn nhẹ nhàng nữa:
“Vậy mẹ em đã từng xin lỗi tôi chưa, bà ta còn chưa lần nào biết hối lỗi.”
Cô hoài nghi:
“Mẹ tôi? Ý anh là mẹ ruột tôi?”
“Phải, giá như khi xưa bà ta không nhận nuôi tôi, mặc tôi sống chết ở cô nhi viện thì còn hơn. Ngày ba mẹ tôi mất, tôi cứ nghĩ mình đã hết người thân thật rồi, nhưng rồi bà ta tự xưng là dì ruột của tôi, đến nhận nuôi tôi. Tôi cứ tưởng tôi sẽ được cưng chiều như lúc ba mẹ tôi còn sống. Ha, dì ta xem tôi như con đợ, bạo hành tôi.”
Ánh mắt anh ta tới đoạn này càng thêm dữ tợn:
“Khi tôi biết em là con gái ruột dì ta, còn được sống sung sướng trong một gia đình giàu có, tôi hận không thể giết chết em. Tất cả những gì tôi chịu đựng đáng lẽ là thuộc về em. Tôi muốn hại em, hại em không còn được sống thoải mái nữa”
“Anh muốn tẩy trắng cho mình sao, anh đừng có đổ lỗi cho hoàn cảnh để bao che việc làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-toi-hon-nhan/2829987/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.