Hoắc Nguyên ngại ngùng gãi đầu:
“Là do nhất thời xúc động, cho anh xin lỗi mà được không, giờ mình về nhà nhé!”
An An cũng thấy lỗi phần lớn là do mình mà lại để anh đi xin lỗi nên cũng không làm khó anh ấy nữa:
“Em muốn bế kiểu công chúa!”
Hoắc Nguyên lúng túng:
“Cõng được không? Bế công chúa nhiều người chú ý tới lắm!”
“Được, xét thấy anh xin lỗi cũng có thành ý nên miễn cưỡng chút vậy!”
Hoắc Nguyên cõng An An một quãng đường không ngắn cũng không dài, về đến nhà thì phát hiện An An ngủ trên lưng anh từ bao giờ. Ma xui quỷ khiến lại bế cô bé lên phòng mình ngủ.
Vừa mới đắp chăn cho An An xong thì phòng Hoắc Nguyên có ai đó gõ cửa, anh và cô đã về từ bao giờ, bước vào phòng Hoắc Nguyên. Giọng Đình Thiên vang lên:
“Có thấy An An đâu không?”
Cũng may khi nãy Hoắc Nguyên kịp lấy tay kéo chăn trùm kín người An An, còn mình thì nằm nghiêng người vờ chơi điện thoại:
“Gì, có biết gì đâu?”
An An được một lúc thì bị ngột, cô bé không quen cái kiểu trùm chăn kín người như này:
“Em không thở được”
Cô bé kéo chăn ra, nheo mắt nhìn xung quang vì mắt chưa thích nghi với cường độ ánh sáng. Khi đã thấy rõ từng người trước mắt thì lặng người đi. Trên mặt Đình Thiên đen như đít nồi:
“Này là sao? Cậu bảo không biết cơ mà!”
Chỉ có cô hiểu chuyện, kéo anh ra khỏi phòng trước, mặc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-toi-hon-nhan/2829967/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.