Thụ không ngờ tới sẽ còn có ngày mình gặp lại tra công.
Y vốn đang cùng bạch nguyệt quang cưỡi ngựa lên đường, phía trước đột nhiên xuất hiện một nhóm nhân mã cản đường. Nhóm người này vô cùng hung hăng, vừa ra tay đã chém đứt chân trước của con ngựa, bạch nguyệt quang nhanh tay nhanh mắt bay xuống, đỡ lấy thụ vốn sắp ngã xuống đất, ôm y vào trong ngực, rồi kéo y ra sau mình.
Bạch nguyệt quang lạnh giọng quát: “Kẻ nào?”
Từ võ công của nhóm người này thụ đã nhìn ra, y nắm chặt tay bạch nguyệt quang, muốn nhắc nhở hắn, lại không viết ra chữ được.
Một người bước ra khỏi đám người, chính là tra công.
Tra công dưới ánh trăng vẫn tuấn mỹ như vậy, ánh mắt phức tạp nhìn bạch nguyệt quang, lại dừng trên người đứng phía sau hắn, cong cong khóe môi: “Ngươi thật là to gan.”
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt thụ trắng bệch, những ác mộng đó trong chớp mắt cuồn cuộn quét đến làm y choáng ngợp, không biết mình còn sống hay đã chết, lại càng không biết là đang tỉnh hay trong mơ.
Mãi đến khi một bàn tay ấm áp phủ lên đôi mắt y. Bạch nguyệt quang thấp giọng nói bên tai y: “Đừng sợ.”
Thanh âm này tựa như tiếng trời, thổi sương vén mây đến bên y. Thụ gần như khát vọng mà bắt lấy, rồi nhìn thấy một tia sáng rực giữa hỗn độn kia.
Y không sợ, y không bao giờ cần sợ nữa.
Tra công thấy bạch nguyệt quang ôm thụ, thấy bạch nguyệt quang nhẹ nhàng trấn an thụ, cảm thấy phức tạp cùng cực.
Gã vừa muốn kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thu-va-bach-nguyet-quang-cua-tra-cong-thanh-doi-roi/1605560/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.