Có một ngày bạch nguyệt quang hỏi thụ, có muốn gặp lại cha mẹ một lần không.
Phản ứng đầu tiên của thụ là sửng sốt.
Bạch nguyệt quang có phải đang đuổi khéo y không?
Trái tim y giống như bị người bóp chặt, khó chịu không thôi, thất hồn lạc phách đứng ở kia, chỉ cảm thấy thời gian mấy năm nay dường như là do y trộm lấy.
Y cười miễn cưỡng: Ngày mai ta sẽ rời đi ngay.
Bạch nguyệt quang nhíu mày: “Một mình ngươi đi đâu?”
Thụ nở nụ cười miễn cưỡng: Thiên hạ to lớn, luôn có chỗ dung thân.
Bạch nguyệt quang: “Ngươi không có võ công, lại không giỏi nghề nào, ngươi có thể đi đâu an thân?”
Bạch nguyệt quang nói trắng ra như thế làm thụ nghẹn lại, cũng không biết mình nên phản bác như thế nào.
Y oán giận trừng mắt nhìn bạch nguyệt quang, vành mắt ửng đỏ, long lanh ánh nước, trông chẳng hề đáng sợ mà còn có chút đáng thương.
Bạch nguyệt quang không biết nên khóc hay nên cười: “Ta chỉ hỏi ngươi có muốn quay về gặp cha mẹ ngươi không thôi, chứ không phải muốn đuổi ngươi đi.”
Thụ chưa kịp định thần lại, trong mắt rõ ràng viết một chữ: Hả?
Thật là ngốc đến đáng yêu, bạch nguyệt quang nghĩ.
Thụ lại bắt đầu rối rắm: Ngươi không đuổi ta đi? Nhưng ta vẫn không thể dựa dẫm vào ngươi mãi được.
Bạch nguyệt quang nhìn y thật lâu mới cất tiếng: “Ta chỉ có một mình, cũng rất cô đơn, có ngươi ở đây những ngày tháng qua nhộn nhịp hơn nhiều.”
Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Ta rất vui.”
Mặt thụ chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thu-va-bach-nguyet-quang-cua-tra-cong-thanh-doi-roi/1605556/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.