Thời tiết chuyển lạnh hơn từng ngày.
Bạch nguyệt quang lại đổi thuốc tắm thành thuốc bổ, bổ sung thêm châm cứu.
Thụ dần dần khỏe lên. Khí sắc y tốt hơn, môi hồng răng trắng, thỉnh thoảng y mím môi mỉm cười, lộ ra đồng tiền nhỏ hai bên má.
Bạch nguyệt quang nhẹ nhàng thở ra.
Thụ của lúc trước tựa như ngọn đèn sắp cạn dầu, hắn cứ luôn cảm thấy một ngày nào đó sẽ tắt ngúm. Nhưng thụ của hiện tại làm hắn yên tâm hơn rất nhiều.
Sắp đến Tết rồi.
Bạch nguyệt quang có không ít mối quan hệ tốt trên giang hồ, mấy ngày trước Tết đã có người bắt đầu gửi quà vào sơn cốc.
Bạch nguyệt quang cũng chuẩn bị rất nhiều thảo dược để đáp lễ.
Hiện tại thụ không còn nằm trên giường cả ngày nữa, y thích ngồi ở trên xe lăn. Bởi vì tay vẫn chưa thể hoạt động, bạch nguyệt quang cải tạo xe lăn, làm y có thể đẩy bằng lực ở cánh tay.
Hôm nay lại có người tới thăm, thụ không có việc gì làm, cũng đi theo bạch nguyệt quang đến nhà trúc phía trước.
Vào cửa chính là một bà lão quắc thước, đi theo bên cạnh bà là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.
Vừa vào nhà, thiếu nữ đã không nhịn được mà nhìn chằm chằm thụ.
Sắc mặt thụ có hơi trắng, tránh né tầm mắt của nàng, đẩy xe lăn muốn đi.
Thiếu nữ lại giữ chặt xe lăn.
“Lâu ca ca?” Thiếu nữ cong lưng hoang mang nhìn y, “Ngươi là Lâu ca ca sao?”
Không phải!
Thụ vội vàng há miệng phủ nhận, lại chỉ có thể phát ra những âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thu-va-bach-nguyet-quang-cua-tra-cong-thanh-doi-roi/1605553/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.