Bạch nguyệt quang nói là làm.
Nói muốn làm lễ cập quan bù, là hắn bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, thụ lại sợ người khác, bạch nguyệt quang xin lỗi: “Chỉ có thể giản lược hết tất cả, thiệt thòi cho ngươi rồi.”
Thụ cúi đầu, khóe mắt nóng ran.
Thiệt thòi cho ngươi rồi.
Trước kia y chịu nhiều thiệt thòi như vậy, chưa bao giờ có ai nói với y một câu “Thiệt thòi cho ngươi rồi”.
Bây giờ lại chỉ vì một chuyện vốn không cần thiết phải làm, bạch nguyệt quang lại nói xin lỗi y.
Y cảm thấy mình cũng trở nên kiêu căng rồi.
Trước đây chịu nhiều đau khổ đến vậy, y đều cắn răng nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ chỉ nghe một câu như thế, y lại muốn khóc.
Tuy nói giản lược hết tất cả, nhưng phát quan* nhất định không thiếu được.
(*) Đồ buộc trên búi tóc
Bạch nguyệt quang nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định cho thụ tự mình chọn.
Hỏi ý kiến thụ xong, hắn làm một cái xe lăn bằng trúc, mang thụ đi chợ.
Thụ cũng đã ở nơi này hơn nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên y đi ra ngoài.
Y chỉ biết, bạch nguyệt quang ở trong một sơn cốc. Ra khỏi sơn cốc, bạch nguyệt quang đẩy y đi một buổi, cuối cùng mới tới một trấn nhỏ.
Người cũng nhiều hơn.
Thụ rúc trên xe lăn, cúi đầu, không dám nhìn những người đó. Y cũng không biết mình đang sợ cái gì, chỉ biết mình hy vọng không ai chú ý tới y.
Y sợ hãi những tầm mắt đó.
Bạch nguyệt quang nhận ra y co rúm người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thu-va-bach-nguyet-quang-cua-tra-cong-thanh-doi-roi/1605551/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.