Bạch nguyệt quang nấu thuốc cho thụ, lau người cho thụ, có đôi khi thời tiết tốt còn kể chuyện bên ngoài cho thụ nghe.
Nhưng bình thường thụ không có phản ứng gì.
Thụ hiếm khi phản ứng với thế giới bên ngoài.
Hồi y còn ở Ma giáo, đau khổ rợp trời đã phá hủy y, làm y không thể không tránh dưới lớp vỏ cứng cuối cùng, mới có thể đề phòng đao kiếm từ thế giới ngoài kia.
Y có một thế giới nhỏ cho riêng mình, thế giới kia chỉ có một màu trắng như tuyết, hoàn toàn trống rỗng, không có thứ gì hết, không có người nào hết, ở nơi đó không ai có thể xúc phạm tới y.
Dù có là tra công lúc rong ruổi trên người y, cũng không thể.
Ban đầu y chỉ trốn vào đó những khi bị thương.
Dần dần, y bắt đầu ở bên trong đó suốt ngày.
Tuy rằng hiện giờ đã không còn ở Ma giáo, nhưng y vẫn thích vào, chỉ có chỗ đó mới làm y thật sự an tâm.
Bạch nguyệt quang nhìn thụ mà thở dài.
Hắn có chút buồn rầu.
Hắn có thể chữa lành vết thương trên người thụ, nhưng lại không thể chữa lành vết thương trong lòng.
Ngoại trừ chính bản thân thụ, không ai có thể chữa lành.
Bạch nguyệt quang cảm thấy thương tiếc, lại không có cách nào.
Hắn nghĩ, con người không thể trốn tránh cả đời, rồi sẽ có một cơ hội, hắn có thể thong thả mà chờ.
Hắn là thầy thuốc, sẽ không đời nào nhìn một người chậm rãi suy sụp như vậy.
Bóng câu qua cửa sổ.
Có một ngày bạch nguyệt quang tiến vào, nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thu-va-bach-nguyet-quang-cua-tra-cong-thanh-doi-roi/1605548/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.