Lúc này, một tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, Hoa Tưởng Dung rốt cuộc cảm nhận được một tia ấmáp, cơ bắp toàn thân được thả lỏng một chút, thân mình thế nhưnglại không nghe sai khiến, trước mắt tối sầm, thẳng tắp mà ngã xuống.
Một luồng ánh sáng chiếu vào xua tan bóng đen trước mắt, Hoa Tưởng Dung giật giật mí mắt, rốt cuộc tỉnh lại từ trong hôn mê.
“Tỉnh, rốt cuộc tỉnh.” Tiểu Thúy gắt gao mà nắm lấy tay Hoa Tưởng Dung, trong nước ngấn nước nhưng lại mang vẻ mặt tươi cười.
“Tiểu thư, người cảm thấy thế nào? Có đói bụng không? Có không khát?”
Hoa Tưởng Dung suy yếu mà lắc lắc đầu, vừa định nói chuyện nơi cổ lạitruyền đến một cảm giác đau đớn. Nàng nhịn không được mà nhíu mày, kêumột tiếng.
Động tác nhỏ này kết hợp với vết xanh tím nơi cổ, làm choTiểu Thúy càng nhìn càng đau lòng nhất thời không chịu đựng được mà òalên khóc: “Tiểu thư, Tiểu Thúy thật sự không biết người bị ủy khuất lớnnhư vậy, Nam Dương Vương kia cũng quá nhẫn tâm, sao có thể làm ngườibiến thành như vậy, còn để cho người trong đông lạnh mặc quần áo ướt màchờ một đêm?”
“Tiểu Thúy, nhỏ giọng chút, đừng làm cho người khác nghe thấy.” Hoa Tưởng Dung cảnh giác mà đánh gãy lời Tiểu Thúy, chậmrãi ngồi dậy, nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới nhỏ giọnghỏi: “Tiểu Thúy, ta hỏi em, ta có phải là con ruột của phụ thân không?”
Tiểu Thúy nghe vậy, đột nhiên cả kinh, lập tức dừng khóc, chần chờ một chút, hỏi: “Tiểu thư, sao lại hỏi như vậy?”
“Em biết Vương gia tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thiep-cua-vuong-gia/182087/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.