Tướng phủ đèn đuốcsáng trưng, Lạc Anh Các, khắp nơi là bóng dáng bận rộn của bọn hạ nhân.Đứng phía trước cửa sổ, Hoa Thừa tướng khoanh tay, cau mày thật sâu,khóe mắt tràn đầy lo lắng, nhìn nơi xa một mảnh hắc ám. Ông liên tiếplắc đầu thở dài.
Một tiếng “ ưm” mỏng manh, làm mọi người đềukinh hỉ vạn phần. Hoa Thừa tướng liền quay đầu, vội vàng chạy tới bêngiường, nhìn vào gương mặt không hề có chút huyết sắc, nhẹ nhàng mà kêu: “Tưởng Dung, con tỉnh rồi sao?”
Người trên giường nhíu nhíu mày, rốt cuộc mở mắt. Trong một thoáng, cặp mắt kia tràn ngập khẩn trương cùngsợ hãi. Nàng đột nhiên ngồi dậy, lôi kéo chăn gấm ở trên người, lùi vềphía sau, bất an hỏi: “Ngươi, các ngưòi là ai? Ta, ta là ai?”
Con mắt Hoa Thừa tướng bỗng nhiên tối sầm, một tia nghi hoặc lướt qua trong đầu nhưng cũng chỉ là chợt lóe liền biến mất, ngay sau đó bày ra vẻ mặt hiền lành, thân thiện hỏi: “Tưởng Dung, con không nhận ra phụ thânsao?”
“ Phụ thân?” Hoa Tưởng Dung mang theo vẻ mặt mê mang lắc lắc đầu, “Ngài là phụ thân ta? Vậy ta là ai?”
Hoa Thừa tướng nhịn không được liền bật cười ra tiếng nói: “Nha đầu ngốc,con là nữ nhi của ta. Con đã quên sao? Tên của con là Hoa Tưởng Dung.”
Hoa Tưởng Dung? Vân tưởng xiêm y Hoa Tưởng Dung? Thật là một cái tên khôngtệ. Chính là, tại sao chính mình một chút cũng không nhớ nổi?
HoaTưởng Dung ảo não mà tự đấm vào đầu chính mình, như thế nào cũng nhớkhông ra. Hoa Thừa tướng thấy bộ dạng của Hoa Tưởng Dung lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thiep-cua-vuong-gia/182075/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.