Chương trước
Chương sau
“Cái kia, mảnh đất trống vẫn còn.” Âm thanh của Triệu Đoạt càng ngày càng nhỏ, hắn cơ hồ như không dám ngẩng đầu.
“Hiện tại, chúng ta đi xem mảnh đất đó được không? Ta muốn trồng mai sớm một chút, trước khi mùa đông đến” Mi Nhi mặt mày hớn hở, hoàn toàn không có chú ý đến biểu tình trên mặt Triệu Đoạt.
Triệu đoạt nhìn Hoa Tưởng Dung, sự buồn bã trên khuôn mặt của nàng giống như một loại vũ khí sắc bén, một tấc một tấc mà cắt vào da hắn. Hắn thật sự muốn thay nàng tranh thủ một chút.
“Mi nhi, ta cảm thấy mảnh đất này quá nhỏ, ta sẽ cho người chọn cho muội một mảnh đất lớn hơn để cho muội trồng mai, cho dù là mùa đông ta cũng sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Mi nhi không tươi cười nữa, vẻ mặt khó hiểu mà nói: “ Sao lại phải chọn một mảnh đất khác? Nếu trồng mai ở Mai viên, ta mỗi ngày mở ra cửa sổ là có thể nhìn, đỏ trắng đan xen, mùi hương ngạp tràn thật là tốt biết bao. Chúng ta có thể uống rượu, đánh đàn ở dưới gốc mai. Đoạt ca ca, huynh có còn nhớ rõ khúc nhạc mà năm trước huynh đã dạy ta không? Khúc nhạc đó ta đã luyện thành thạo, đến lúc đó ta sẽ đàn cho huynh nghe được không?”
Hoa Tưởng Dung nghe Mi Nhi nói thì trong lòng khổ sở không thôi. Nàng làm sao không nghĩ đến chuện uống rượu dưới hoa, ở dưới ánh trăng đánh đàn, nhưng mà hắn căn bản không yêu nàng những chuện đó đều là mơ tưởng mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, thấp giọng cầu xin : “Vương gia, ở mảnh đất trống ấy tiện thiếp có trồng một ít dưa, những quả dưa đó sắp có thể thu hoạch, hiện tại nếu nhổ đi không khỏi có chút đáng tiếc, xinVương gia ân chuẩn đợi đến khi những quả dưa này chín, tiện thiếp nhất định sẽ đem mảnh đất này trả cho trắc phi.”
Triệu đoạt vừa muốn gật đầu đáp ứng, liền nghe Mi Nhi nói: “Đoạt ca ca, sao có thể để vương phủ giống như nhà của nông dân? Nếu trồng một chút hoa cỏ thì không nói, cư nhiên lại trồng dưa. Chẳng lẽ lại muốn để mọi người chê cười ta ‘ đường đường là trắc phi của Nam Dương vương mà lại ở trong một mảnh vườn trồng dưa, trắc phi xem ra là muốn làm nông dân trồng dưa? ’”
“Mi nhi, dưa kia gọi là dưa ước nguyện, muội nghĩ lại ở trước cửa của muôi giữ vô số nguyện vọng, muội có thể mỗi ngày viết một nguyện vọng, mỗi khi có một trái dưa chính thì nguyện vọng của muội cũng thực hiện được, thật là có ý nghĩa nha.”
Mi nhi nhíu nhíu mày, nghe ra trong lời nói của Triệu Đoạt có ý che chở thì trong lòng nàng ta ghen tỵ càng sâu. Nàng ta không thể hiện sự tức giận ra mặt mà chỉ mất mát mà nhìn Triệu Đoạt, duỗi tay xoa xoa chính mình bụng, lạnh nhạt nói: “Tùy huynh, muốn thế nào tì an bày như thế đi.”
Nói xong, Mi Nhi liền quay đầu chạy nhanh ra ngoài.
“Mi Nhi, Mi Nhi, đừng chạy, cẩn thận” Triệu đoạt lơ đãng nhìn nàng ta xoa xoa bụng, lại nghĩ đến trong bụng nàng ta còn có hài tử của hắn thì lo lắng không thôi, nhưng Mi Nhi đã sớm chạy đi ra ngoài, càng ngày càng xa.
Lúc này, Triệu Đoạt giống như là một mũi tên sắp rời cung, chạy như bay ra ngoài. Chính là hắn vẫn không quên quay đầu lại, kiên định nói với Hoa Tưởng Dung : “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giữ mảnh dưa lại cho nàng.”
Hoa Tưởng Dung nhìn bộ dạng vội vàng của Triệu Đoạt không khỏi đau buồn. Nàng nhìn chằm chằm Triệu Đoạt, đôi mắt nàng tràn đầy sự trào phúng : “Đa tạ Vương gia lo lắng,nhưng mà ta từ bỏ.”
“Vì cái gì?” Triệu Đoạt giật mình nhìn Hoa Tưởng Dung, nhưng đó chính là tâm huyết của nàng nha, như thế nào nói bỏ liền có thể bỏ? Huống chi, hắn vẫn luôn ở chờ đợi một quả dưa nhỏ gọi là “Đoạt đoạt” , thậm chí hắn còn chuẩn bị cả mọt bồn hoa nhỏ, chờ Hoa Tưởng Dung đem dưa đưa cho hắn thì hắn sẽ trồng vào trong bồn, thế nhưng nàng lại nói từ bỏ.
Hoa Tưởng Dung nheo đôi mắt lại, khóe miệng nặn ra một nụ cười khổ: “Ngươi đánh ta, mắng ta, đem nước bẩn hắt trên người ta, bây giờ còn mang theo nàng ta diễu võ dương oai trước mặt ta, bức ta dọn ra ngoài nhưng ta đều chấp nhận, bởi vì ngươi không yêu ta, ở trong mắt ngươi, ta có thể tùy ý để người giẫm đạp. Nhưng mà, đó là dưa mà ta vất vả trồng, là thứ duy nhất ta ký thác, dựa vào cái gì lại muốn bọn nó giữ nguyện vọng cho nàng ta? Dưa nhỏ chín một quả liền đại biểu 1 nguyện vọng của nàng ta được thực hiện, nếu là như thế ta tình nguyện không trồng!”
“Dung nhi, nàng”
Hoa Tưởng Dung không cho hắn cơ hội
giải thích, nàng gào thét hét lớn: “Ngươi đi đi, đuổi theo trắc phi của ngươi đi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, chúng ta đảm đương không nổi. Buổi chiều, ta sẽ bảo Tiểu Thúy nhổ hết những gốc dưa đó, triệt để trả lại mảnh đất này.”
Sự quyết tuyệt của Hoa Tưởng Dung làm Triệu Đoạt đau lòng không thôi, nàng không biết hắn kẹp ở bên trong có bao nhiêu khó, có bao nhiêu khổ, nàng căn bản nhìn không ra tới, kỳ thật, hắn cũng là đang che chở nàng. Nghĩ vậy, Triệu Đoạt biểu tình có chút ảm đạm, hắn muốn giải thích một chút, lại không thế nói ra bất cứ lời gì.
Vương công công từ bên ngoài chạy vào, nói nhỏ diều gì đó vào tai Triệu Đoạt. Nghe xong, Triệu Đoạt nhíu mày, vẻ mặt nôn nóng mà nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương đi trước.”
Nói xong, hắn liền cùng Vương công công đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.