“Cái kia, mảnh đất trống vẫn còn.” Âm thanh của Triệu Đoạt càng ngày càng nhỏ, hắn cơ hồ như không dám ngẩng đầu.
“Hiện tại, chúng ta đi xem mảnh đất đó được không? Ta muốn trồng mai sớm một chút, trước khi mùa đông đến” Mi Nhi mặt mày hớn hở, hoàn toàn không có chú ý đến biểu tình trên mặt Triệu Đoạt.
Triệu đoạt nhìn Hoa Tưởng Dung, sự buồn bã trên khuôn mặt của nàng giống như một loại vũ khí sắc bén, một tấc một tấc mà cắt vào da hắn. Hắn thật sự muốn thay nàng tranh thủ một chút.
“Mi nhi, ta cảm thấy mảnh đất này quá nhỏ, ta sẽ cho người chọn cho muội một mảnh đất lớn hơn để cho muội trồng mai, cho dù là mùa đông ta cũng sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Mi nhi không tươi cười nữa, vẻ mặt khó hiểu mà nói: “ Sao lại phải chọn một mảnh đất khác? Nếu trồng mai ở Mai viên, ta mỗi ngày mở ra cửa sổ là có thể nhìn, đỏ trắng đan xen, mùi hương ngạp tràn thật là tốt biết bao. Chúng ta có thể uống rượu, đánh đàn ở dưới gốc mai. Đoạt ca ca, huynh có còn nhớ rõ khúc nhạc mà năm trước huynh đã dạy ta không? Khúc nhạc đó ta đã luyện thành thạo, đến lúc đó ta sẽ đàn cho huynh nghe được không?”
Hoa Tưởng Dung nghe Mi Nhi nói thì trong lòng khổ sở không thôi. Nàng làm sao không nghĩ đến chuện uống rượu dưới hoa, ở dưới ánh trăng đánh đàn, nhưng mà hắn căn bản không yêu nàng những chuện đó đều là mơ tưởng mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, thấp giọng cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thiep-cua-vuong-gia/1521926/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.