Triệu Đoạt trong mắt lóe quả tuyệt, từng bước một mà bước tới Hoa Tưởng Dung.
Trong mắt Hoa Tưởng Dung tràn đầy sợ hãi, nàng hoàn toàn bị thiết lạc kia làm cho sợ hãi. Nàng theo bản năng mà lùi về phía sau đến khi đụng và bức tường, nhưg nàng vẫn tiếp tục bước lùi, hận bản thân sao lại không có khả năng đi xuyên tường để thoát khỏi nhà giam, rời xa cái nơi nguy hiểm này.
Nét mặt của Triệu Đoạt không có vẻ thương tiếc một chút nào, hắn thậm còn cầm thiết lạc đưa đến trước mặt nàng chính là cố ý làm nàng cảm thụ được độ nóng của thiết lạc.
“Nàng khăng khăng muốn lừa gạt bổn vương sao? Vì bảo vệ Trác Ngôn? Tên họ Lạc kia đã chết, nếu nàng còn không nói thật thì bổn vương sẽ lập tức giết chết Trác Ngôn.”
Nghe vậy, Hoa Tưởng Dung ngẩn cả người, lâm vào sợ hãi nàng đột nhiên nhớ tới, Lạc đại phu đã chết, chết như thế nào nàng cũng không rõ đến cả xác cũng chẳng thấy. Hiện tại, hắn lại muốn giết Trác Ngôn, hắn thực sự muốn nàng cả đời phải sống trong sự hối hận.
Hoa Tưởng Dung tuyệt vọng mà nhìn Triệu Đoạt, hiện giờ đối với nàng hắn đã không còn là người mà nàng hết lòng yêu thương. Trong lòng nàng bao nhiêu kỉ niệm, niềm tin cũng coi như là hoàn toàn sụp đổ, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, cười ha ha.
“Nàng cười cái gì? Phạm phải tội nặng như thế mà còn cười sao?” Triệu Đoạt vừa nói vừa quơ quơ thiết lạc trong tay hắn.
“Ta cười, ta đương nhiên muốn cười, ta cười ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thiep-cua-vuong-gia/1521918/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.