*Thanh Sơn Lâm * - Hộc ...hộc..hộc.. chết tiệt lại kinh động Thiết Sát Lang Vương. Trong Thanh Sơn Lâm lúc này có một nhân ảnh đang thục mạng chạy đi, tay lại đang cố cầm máu ở vết thương eo bên trái của hắn. Nhân ảnh đó không ai khác là Thần Vũ. Vốn khi chiến đấu với bày Thiết Sát Lang kia bị thương không nhẹ, máu ở phần eo của Thần Vũ mặc dù đã giảm bớt không chảy ra nữa, nhưng mất máu quá nhiều khiến hắn đang gần như không nhìn thấy rõ phía trước mắt là gì. Lúc này Thiết Sát Lang Vương lại đang đuổi giết từ phía sau, Thần Vũ chỉ biết mình cần chạy nhưng lại không biết chạy tới đâu. Thiết Sát Lang bình thường chỉ ở mức lục tinh ma thú còn Lang Vương thì lại là thất tinh ma thú, khi Thần Vũ vừa giết hết đám Thiết Sát Lang thì Lang Vương liền đuổi tới, cũng may Thần Vũ phản ứng nhanh liền chạy đi không để ý đến ma tinh ma thú nữa, không thì lúc này hắn đã bị bắt được. Chỉ là Lang Vương là thất tinh ma thú, tốc độ không chậm, việc nó đuổi kịp chỉ là sớm muộn, còn Thần Vũ thì lại không biết nên chạy đi đâu, hắn chạy liên tục khiến vết thương không thể lành được. Bỗng lúc này tiếng hú của Lang Vương vang lên không chỉ thế lại rất gần Thần Vũ khiến Thần Vũ hắn hoảng hốt chạy nhanh hon. Lúc này tiếng Tiểu Nguyên lại vang lên - Mau bỏ hết y phục, cơ thể ngươi đã dính mùi đám tiểu sát lang kia, mau nhanh cởi bỏ nếu không nó sẽ ngửi được còn đến nhanh hơn ! Thần Vũ lúc này cũng chẳng còn sức mà đáp, mau mau cởi bỏ y phục ném đi để đánh lạc hướng. Tiểu Nguyên thấy thế liền nói - Cố gắng chạy về bên trái ngươi hai mươi dặm, ta thấy đằng đó có một hang động tương đối nhỏ, sẽ có thể để cho ngươi trị thương ở đó. Nghe thấy Tiểu Nguyên nói như cộng rơm cứu mạng, Thần Vũ dồn hết sức lực chạy về phía bên trái của hắn, chỉ tốn chưa tới nửa canh giờ liền thấy một hang động nhỏ, Thần Vũ vừa bước vào liền nghe tiếng Lang Vương hú lên lần nữa, hơn nữa đã đuổi tới nơi, hắn cố nấp vào một góc trong hang động không dám thở mạnh. Chỉ là không cần hắn lo sợ thì vì mất máu quá nhiều Thần Vũ liền ngất xỉu Lúc này cánh tay phải Thần Vũ sáng lên, Tiểu Nguyên xuất hiện với hình dáng một cây bổng hai thước, nó vẽ một trận pháp ngay trong không trung, chỉ mất một tí liền xong, trận pháp đó ngay tập tức che chắn cửa động, nhìn từ ngoài vào lại không thấy cửa động đâu cả. Lúc này Lang Vương đuổi tới không thấy dấu vết Thần Vũ liền nổi giận hú một tiếng dài liền biến mất tăm. Lang Vương vừa đi thì có một đám người liền chạy tới, nhóm người này có năm nhân ảnh, nhìn rõ thì thấy có tên gọi là Đinh Cát Tử, thì ra là nhóm người của hắn. Khi nãy cách không xa về phía Bắc là phía trái ngược với Thần Vũ năm mươi dặm, nhóm người Đinh Cát Tử đang săn bắt lục tinh ma thú. Với tu vi của Đinh Cát Tử chỉ có Luyện Mạch nhị trọng tất nhiên là chuyện khó, nhưng mà năm người, bốn nam tử, một nử tử, ngoài Đinh Cát Tử luyện mạch nhị trọng thì ba nam tử kia, Tạ Uyên luyện mạch nhị trọng đỉnh phong, Ngụy Liêu luyện mạch nhất trọng, thì Lư Minh lại luyện mạch tam trọng và cô gái kia tên là Tô Ly cũng là luyện mạch tam trọng, nếu săn bắt đám lục tinh ma thú đơn lẻ hay bày đàn ít là chuyện có thể. Chỉ là khi họ vừa thu vào những viên lục cấp ma tinh thì lại nghe tiếng hú đáng sợ của Lang Vương. Đinh Cát Tử kiến thức lại rộng vừa nghe đã biết đây là tiếng hú mang đầy sự phẫn nộ, nếu kinh động tới Lang Vương e là những thú Vương khác hoặc kẻ có tu vi cao, sau khi bàn bạc thì bọn họ lại đi theo Tiếng hú của Lang Vương, chính là muốn kiếm lợi từ việc chiến đấu của Lang Vương.
Nhưng theo tiếng hú cuối thì là tại vị trí sơn động của Thần Vũ, đến khi họ đến thì không thấy bóng dáng Lang Vương hay bất cứ dấu vết chiến trận nào. - Chuyện này rốt cuộc là thế nào ? nếu không có gì tại sao Lang Vương lại phẫn nộ như thế. Tạ Uyên đứng một bên vô cùng tức giận, bọn họ đi cả đoạn đường mà lại không có một dấu vết gì, chẳng phải phí công vô ích à. - Tạ Uyên ngươi khoan hẳng nóng vội chắc chắn phải có thứ gì đó kinh động tới nó, chỉ sợ là Lang Vương tốc độ quá nhanh chúng ta theo không kịp, chỉ có hai khả năng, một là có một thú vương khác đến kinh động đến Lang Vương khiến nó tức giận, hai là chỉ có thể là bày đàn của nó đã bị ai đó đánh giết khiến nó tức giận. Đinh Cát Tử quan sát một phen liền trấn tĩnh Tạ Uyên đang vô cùng tức giận. - Nếu như là khả năng thứ hai thì chúng ta xem như phí công vô ích, chúng ta nên làm gì bây giừ ? Lư Minh lúc này cũng nói ra điều mà mọi người không muốn nhất, chỉ là họ cũng không thể làm gì. Chỉ là lúc này họ lại cảm giác có gì đó không đúng, một sát cơ vô cùng nồng đậm đang nhìn về phía họ, quay đầu lại thì thấy Thiết Sát Lang Vương khi nãy mất tăm đã ở phía sau họ từ lúc nào. Thì ra là nó đã đánh hơi được có mùi của những kẻ khác, nó giả vờ chạy đi là để kẻ địch chủ quan khi đó nó liền quay lại giết chết đám người đi theo nó. - Khốn kiếp chúng ta đã bị lừa rồi ! Ngụy Liêu trông thấy Lang Vương cao to tám thước thì sắc mặt đã trắng bệch ra, nhưng không chỉ hắn những người còn lại cũng ánh mắt vô cùng nghiêm trọng. - Đã quá chủ quan rồi, chạy mau ! Không chậm nhịp nào, năm người dùng hết tốc lực dùng độn quang bay đi, nhưng Lang Vương sao có thể tha cho họ, nó há mồm ra gầm một tiếng, âm thanh đó làm tất cả năm người choáng váng khiến họ bị mất lực không thể chạy được. Lang Vương thấy thế liền xông tới, mục tiêu của nó là Lư Minh, cái mồm to lớn há ra cắn tới, muốn một hơi nuốt trọn Lư Minh. - Súc sinh, ngươi muốn cắn ta !? không đơn giản thế đâu.
- Võ kỹ trung cấp- Yên Đao Lạc Nhật Lư Minh tay xuất đao liền là trung cấp võ kỹ, muốn phản kháng, Đao va chạm vào cái miệng khổng lồ của Lang Vương khiến Lang Vương lùi ra sau, chỉ là võ kỹ của hắn dù đánh lui được Lang Vương, nhưng một xíu vết thương cũng không thể gây ra cho nó. Lư Minh nhíu mày hô to. - Đinh Cát Tử, Tạ Uyên, Ngụy Liêu, Tô Ly mau đến giúp ta !! - Hừ, súc sinh, tiếp chiêu của ta trung cấp võ kỹ - Viên Độc Thủ Đinh Cát Tử nghe Lư Minh kêu gọi liền tới giúp, không chỉ hắn mà những người còn lại cũng đều xông lên, chỉ có đánh lui Lang Vương nắm bắt thời cơ mới có thể chạy. Viên Độc Thủ của Đinh Cát Tử là dùng tinh huyết của Kim Tí Viên và bách độc luyện thành, độc thủ xuất ra độc khí trăm dặm, không chỉ thế uy lực trăm cân, đánh vào thân sẽ khiến toàn thân dính độc mà chết. - Bách Hoa Hiên - Yêu Hoa Huyễn Chúng Lúc này Tô Ly người chưa nói tiếng nào từ nãy giờ, rốt cuộc cũng đã lên tiếng, cô ta cũng sử dụng trung cấp võ kỹ, là một võ kỹ có thể khiến đối phương lạc mất phương hướng chìm dắm trong mê vụ mà tiêu hao. Chỉ là dù là Viên Độc Thủ hay Yêu Hoa Huyễn Chúng đều không có tác dụng với Lang Vương, không chỉ chênh lệch tu vi mà da Lang Vương cứng hơn huyền thiết trăm năm, bản tính của nó lại hung tàn càng đánh sát khí càng tăng, tới huyễn vụ cũng không thể giảm trư được sát tính. Còn bản thân Lang Vương thấy những con kiến hôi này lại dám tấn công mình nên vô cùng phẫn nộ. Lang vương giơ chân lên linh khí tụ lại thành một lang trảo khổng lồ đánh xuống, đám người Đinh Cát Tử thấy được liền kinh hãi. - Không xong, là Yêu Lang Toái Thiên Trảo, cái này nếu phân cấp bậc thì chỉ có hơn cao cấp võ kỹ chứ không kém, không thể đỡ được, dùng hết sức chạy mau. Lư Minh trông thấy Lang trảo liền biết, trong mắt hắn chỉ có kinh hãi chứ không có gì khác, hắn liền la lớn kêu mọi người mau chạy. Nhưng không cần tới khi Lư Minh nói họ liền biến thành một luồng độn quang bay đi, chỉ là Ngụy Liêu thân tu vi kém, tốc độ không đủ nhanh liền bị Lang trảo đánh trúng, chết ngay tại chỗ. Trông thấy đám người kia chạy được Lang Vương vô cùng phẫn nộ, nhưng đám người đó đã bay mất tăm, nó liền cuối xuống ăn thịt Ngụy Liêu, xong nó liền biến mất. Tất cả chuyện này cũng chỉ xảy ra trong gần mười tức. Đám người Đinh Cát Tử chạy được nhưng lại tổn thất một người, còn Lang Vương không tìm thấy Thần Vũ liền trở về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]