"Số tiền đó, đủ để cho em trả học phí rồi chứ?" Hách Kính Nghiêu mỉm cười hỏi.
Tô Chỉ Hề nhẹ gật đầu, úp mở nói: "Tôi sẽ tìm cách để trả lại cho anh."
"Hả? Có liên quan gì đến tôi sao?" Hách Kính Nghiêu chợt nhíu mày.
Tô Chỉ Hề nhịn không được bật cười.
"Đúng, không liên quan đến anh!" Cô nhấn mạnh thêm vào chữ "Anh".
Anh không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần cô nhớ rõ là tốt rồi, cô sẽ tìm cơ hội để trả lại cho anh.
Tô Chỉ Hề nghĩ, ngẩng đầu nói: "Thiếu gia Hách, tôi phải quay về để đi học rồi."
"Tôi không nỡ rời xa em." Hách Kính Nghiêu nhìn cô thật sâu, "Lần sau muốn gặp em, phải đợi tới lúc nào?"
Sắc mặt Tô Chỉ Hề hơi hồng, mắt cô lấp lánh để lại một câu: "Cái đó, không biết bao lâu..."
Nói xong, cô nhanh chóng chạy mất.
Ở sau lưng vẫn có một ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn cô, khiến cho nhiệt độ trên mặt Tô Chỉ Hề không giảm bớt mà còn tăng thêm.
...
Buổi chiều khi đi học, Tô Chỉ Hề không thể tập trung, thỉnh thoảng cầm điện thoại, nhìn tin nhắn thông báo của ngân hàng cười ngây ngô.
Thẩm Uẩn San ngồi bên cạnh dùng cùi chỏ thúc vào tay cô: "Chỉ Hề, cậu bị làm sao vậy, sao cứ nhìn điện thoại rồi ngẩn người? Không giống cậu tý nào!"
Tô Chỉ Hề vội vàng cất điện thoại, ra vẻ bình tĩnh: "Không có gì."
"Gạt người." Thẩm Uẩn San nhìn cô chằm chằm, đột nhiên như phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-the-rat-ngot-ngao-ong-xa-dung-qua-hu/3230327/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.