Chương trước
Chương sau
Tô Liên Hề chỉ trùng hợp gặp Ninh Dịch Thần khi anh ta tỉnh lại, trong phút chốc đã lấy được sự tin tưởng của anh ta.

Hơn nữa, anh ta còn yêu Tô Liên Hề ngay.

Tô Chỉ Hề cong khóe môi, tươi cười xinh đẹp: "Đúng vậy, ba năm trước, anh quên mình cố gắng nhào về phía trước để che chở cho cô bé suýt nữa thì bị xe đụng, vì thế chính anh lại là người bị xe đụng, hôn mê bất tỉnh, từ đó trở thành người sống thực vật. Trên người của anh không có điện thoại cũng không có giấy tờ tùy thân, người ngoài không ai liên lạc được với gia đình của anh. May mà có Tô Liên Hề, em ấy đưa anh đến bệnh viện, nghĩ cách trả tiền viện phí cho anh, còn tự mình chăm sóc anh, cho nên anh mới có thể tỉnh lại được."

Ninh Dịch Thần nhíu mày, giọng nói của Tô Chỉ Hề có hơi quái dị, giống như đang xúc động.

"Cho nên, chuyện của Liên Hề chính là chuyện của tôi." Anh ta nhấn mạnh, "Tôi không cho phép cô làm tổn thương cô ấy!"

Tô Chỉ Hề thì thào nói: "Tôi sẽ không làm tổn thương em ấy. Anh đã yêu em ấy, như vậy, tôi chúc anh hạnh phúc."

Ninh Dịch Thần hơi sững sờ, không nghĩ rằng Tô Chỉ Hề sẽ nói những câu như vậy.

Sau khi tỉnh lại không lâu, anh ta đã ở cùng Tô Liên Hề, nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiều với người chị cùng cha khác mẹ của Tô Liên Hề, chỉ có điều từ những chuyện Tô Liên Hề muốn nói lại thôi, trong vô thức

anh ta cảm thấy Tô Chỉ Hề không phải là một cô gái tốt.

Cho nên, nghe được tin cô sẽ trả thù Tô Liên Hề, Ninh Dịch Thần không do dự chạy ngay đến kí túc xá đợi cô, vì muốn cảnh cáo cô.

Tô Liên Hề từng nói Tô Chỉ Hề chưa bao trốn học, cho nên sau khi lấy được thời khóa biểu của Tô Chỉ Hề, đoán rằng xế chiều ngày hôm nay rất có thể cô sẽ quay về kí túc xá, anh ta đứng chờ sẵn ở đây. Trên thực tế suy đoán của anh ta không sai, đứng chờ chưa lâu đã thấy cô xuất hiện.

Nhưng là kết quả này lại nằm ngoài ý muốn.

Tô Chỉ Hề nhìn vào ánh mắt của anh ta, có vẻ ánh mắt cô rất phong phú, khiến cho anh ta nghi ngờ bản thân đã bỏ qua chuyện gì. Anh ta là người nhà họ Ninh, xuất thân từ một gia đình chính, gặp nhiều người phụ nữ có ý đồ với mình, nhưng ánh mắt của Tô Chỉ Hề lại khiến cho anh ta bị mê hoặc.

Cho nên anh ta luôn lạnh lùng để chống đỡ lại.

Nhưng nếu cô không có ý định làm tổn thương đến Liên Hề, dĩ nhiên anh ta cũng sẽ không làm khó cô.

"Rất tốt." Ninh Dịch Thần cười nhạt, "Chờ tôi và Liên Hề kết hôn, hoan nghênh cô tới tham gia."

Khóe miệng Tô Chỉ Hề co giật, gật đầu: "Nhất định tôi sẽ tham gia."

Sau đó Ninh Dịch Thần nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Tô Chỉ Hề kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh ta, ba năm trước, cô cũng nhìn thấy bóng lưng cố gắng quên mình cứu người của Ninh Dịch Thần.

Nhưng cho đến tận bây giờ, Ninh Dịch Thần không biết, cô bé ngày đó được anh ta cứu chính là Tô Liên Hề.

Sau khi Ninh Dịch Thần bị xe đụng, ngã trong vũng máu, Tô Liên Hề hoảng sợ, cho rằng anh ta đã chết, hoảng hốt chạy về nhà, e rằng cho đến bây giờ cô ta cũng không kể lại cho bất cứ kẻ nào. Nhưng trùng hợp Tô Chỉ Hề lại nhìn thấy tất cả sự việc.

Tô Chỉ Hề ở lại, cùng một vài người hảo tâm đưa Ninh Dịch Thần đến bệnh viện, vì anh ta gom góp trả trước một khoản tiền thuốc men. Nhưng Tô Chỉ Hề lại không tìm thấy một tờ giấy nào chứng minh thân phận của anh ta nên không liên lạc được người nhà của anh ta.

Lúc đó cô còn nghĩ, người tốt hẳn sẽ được báo đáp.

Cho nên việc chăm sóc Ninh Dịch Thần trở thành trách nhiệm của cô, coi như vì Tô Liên Hề mà tích chút đức. Cô cố gắng đi làm thêm để trả tiền thuốc men, nếu không làm gì thì đến bệnh viện chăm sóc anh ta.

Cô đã chăm sóc anh ta ba năm. Ba năm, cô không biết bản thân đã thích anh ta từ lúc nào. Trước kia cô còn không biết tên của anh ta, cho nên gọi anh ta là A Thành.

Lúc đó, Tô Quốc An thật sự cũng biết cô đang làm cái gì, nhưng bọn họ không ai chủ động hỗ trợ cô, thậm chí Tô Liên Hề còn toan tính xúi giục Tô Quốc An cắt xén chi phí sinh hoạt của cô. Thế nhưng khi Lâm Thục Nguyệt và Tô Liên Hề phát hiện, người nằm ở trên giường bệnh có thể là Ninh Dịch Thần - người nhà họ Ninh trong truyền thuyết thì bắt đầu thay đổi tâm tư, còn đuổi Tô Chỉ Hề ra khỏi bệnh viện.

Trùng hợp lúc đó Ninh Dịch Thần cũng tỉnh lại.

Cho nên người anh ta nhìn thấy đầu tiên chính là Tô Liên Hề.

Cho nên anh ta tin tưởng Tô Liên Hề, ba năm qua cứ nghĩ rằng chính Tô Liên Hề đã chăm sóc mình.

Cho nên bọn họ đi cùng nhau là hợp tình hợp lý.

Buồn cười nhất là, đến bây giờ Tô Liên Hề cũng không biết, Ninh Dịch Thần chính là ân nhân cứu mạng của cô ta, người mà trước kia cô ta vứt lại trong vũng máu.

Về sau Tô Chỉ Hề đã từng cố gắng nói cho Ninh Dịch Thần biết chân tướng, nhưng mỗi khi cô định mở miệng nói một chữ, lại bị anh ta lạnh lùng cắt đứt.

Hôm đó, cuối cùng Tô Chỉ Hề cũng hết hy vọng.

Nhưng cô cũng không nghĩ rằng, cho tới bây giờ Tô Liên Hề vẫn không có ý định buông tha cho cô. Tô Liên Hề bỏ thuốc vào ly sữa của cô, mục đích là muốn hủy hoại cô, dứt khoát hủy hoại tất cả cơ hội của cô.

May mắn, người ngủ với cô đêm hôm đó là thiếu gia Hách, khiến cho mọi tính toán của Tô Liên Hề bằng không.

Trong vô thức Tô Chỉ Hề đưa tay vào trong túi, mò tới tuýp thuốc mỡ kia.

Cô không kìm được lòng, khóe môi cong lên, tâm tình đang suy sụp cũng dần khá lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.